Chương 1812

Mặt Tôn Yến Tư tái nhợt: “Mở nhà hàng hoàn toàn là tiền của tôi chứ làm gì có tiền đầu tư của cô ta, cô ta nói xằng nói bậy gì vậy.”

Hoa Tuấn Anh cau mày: “Tôn Yến Tư, cô muốn ăn quỵt sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy Hy Mộng Lan đưa thẻ cho cô, nếu số tiền đó không dùng để đầu tư thì dùng làm gì? Nó vô duyên vô cớ lại đưa cho cô ba trăm triệu sao?”

Mặt Tôn Tiểu Tư giật giật: “Đúng là…là tôi có mượn cô ấy, nhưng tôi đã trả lại cho cô ấy hai năm trước rồi.” ”

“Hả?” Hoa Tuấn Anh nhướng mày: “Trả rồi sao, tóm lại nếu mà trả rồi sẽ có ghi chép của ngân hàng, chỉ cần cô đưa bản giao dịch ra thì tôi mới tin là cô đã trả rồi.”

Mặt Tôn Yến Tư bệch ra như một tờ giấy trắng.

“Đây là chuyện giữa tôi và Hy Mộng Lan, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

“Bởi vì khoản tiền đó không phải của nó, mà là của bố mẹ tôi, giờ họ muốn làm rõ ngọn nguồn về số tiền đó.” Hoa Tuấn Anh nói rõ từng chữ một cách mạnh mẽ.

Hy Nguyệt vỗ vỗ cánh tay của Tôn Yến Tư.

“Yến Tư, đối với nhà bác cả tôi mà nói, ba trăm triệu không phải là con số nhỏ. Nếu cô có thể giải thích nguyên do cho số tiền này, họ sẽ không quấy rầy dòi nợ cô nữa đâu.”

Tôn Yến Tư mím môi, một hồi lâu không nói gì.

Hy Nguyệt nhận ra được chắc chắn cô ta và Hy Mộng Lan phải đang có một bí mật nào đó đang muốn che giấu không cho ai biết.

Hoa Tuấn Anh hơi mất kiên nhẫn: “Tôn Yến Tư, để tôi nói cho cô biết tấm thẻ mà Hy Mộng Lan đưa cho cô hồi đó là của mẹ tôi. Nếu cô không tin chúng tôi có thể dẫn cô đến kiểm tra hồ sơ ở ngân hàng. Nếu cô không thể thành thật giải thích mục đích sử dụng số tiền đó, chúng tôi sẽ báo công an kiện cô tội lừa đảo.”

Tôn Yến Tư nhấp một ngụm rượu đỏ, nói thật khẽ: “Tôi không nói dối. Đúng là tôi có vay tiền của Hy Mộng Lan, nhưng sau đó tôi đã trả lại tiền cho cô ta rồi. Nếu anh không tin thì đến tìm cô ta để hỏi xem.”

“Đương nhiên là chúng tôi sẽ đi hỏi cô ta mà, không chỉ muốn hỏi mà còn muốn điều tra thêm về cô ta nữa, nếu như cô nói dối, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay.” Hoa Tuấn Anh hơi tức giận nói. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bỗng dưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hy Nguyệt.

“Yến Tư, nói như vậy là cô không trúng số sao. Ba tỷ này cô mở nhà hàng là do Hy Mộng Lan cô mượn mà.”

Khóe miệng Tôn Yến Tư giật giật.

“Tôi… tôi có trúng xổ số, thế nhưng ba tỷ không đủ, vì thế cho nên tôi mới hỏi Hy Mộng Lan để vay thêm ba tỷ nữa.”

Hy Nguyệt dò xét cô ta: “Trong lúc đó đã xảy ra chuyện, trong khu trao thưởng đó có người đến giao đồ ăn cho một người phụ nữ ở khách sạn Hildon. Cô chắc chắn phải biết đúng không?”

Nhắc đến đó thì dường như Tôn Yến Tư vô cùng sửng sốt, ngón tay cô ta run lẩy bẩy, đụng phải ly rượu bên cạnh.

Rượu vang đỏ chảy ra và đổ vào áo khoác ngoài của cô ta.

Cô ta vội vàng đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Sau đó, cô ta thất tha thất thểu bỏ đi.

Có lẽ cô ta một đi không bao giờ trở lại.

Lưu Lộ Mai vào nhà vệ sinh thử xem sao thì phát hiện ra cô ta đã chạy trốn mất tiêu rồi.