Chương 1832

Tư Mã Minh Thịnh căm tức không thôi: “Anh đối xử với chị gái của tôi như vậy, bộ không sợ anh rể của tôi của trách tội hay sao?”

Đôi môi mỏng của anh hé ra, cong lên thành một nụ cười âm lãnh: “Thế thì cậu trói con gái ruột của ông ấy như vậy, cậu cảm thấy ông ấy sẽ bỏ mặc hay sao?”

Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Minh Thịnh co rút lại: “Sênh Hạ cũng là cháu gái bên ngoại của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé, hiện tại con bé không sao cả. Chỉ cần anh thả Ngọc Thanh ra, tôi sẽ đưa con bé trở về.”

Anh hừ nhẹ một tiếng, chưa từng có kẻ nào dám cò kè mặc cả với anh hết.

“Tư Mã Minh Thịnh, công ty mới mở của cậu cũng không tệ. Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?” Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng của anh giống như lông vũ rơi xuống mặt đất, kéo theo lực chấn nhiếp làm cho thần kinh khắp người Tư Mã Minh Thịnh đều mạnh mẽ chấn động.

Tư Mã Ngọc Như biết Lục Lãnh Phong đang uy hiếp em trai cô ta. Cô ta cực kỳ tức giận nhưng miệng bị lấp kín không nói ra lời, chỉ có thể liều mạng hầm hừ.

Đương nhiên Tư Mã Minh Thịnh không muốn công ty mới bị tổn thất gì .

Bây giờ tập đoàn Lục thị đã không phải do anh rể định đoạt mà do Lục Lãnh Phong làm chủ. Anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Trong căn phòng, Lục Sênh Hạ đá văng nữ giúp việc đang nhìn cô bé rồi chạy ra ngoài.

“Anh cả, chị dâu!” Cô bé cực kỳ tức giận. Bi ai lớn nhất đời này của cô bé chính là có người mẹ không biết xấu hổ như Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Minh Thịnh cũng không ngăn cản. Vì công ty mới, cậu ta cũng không thể hoàn toàn chọc giận Lục Lãnh Phong.

Lúc này không giống ngày xưa, anh rể đã không còn thực quyền.

Cậu ta phải thấy rõ ràng tình trạng hiện này mới được.

Hy Nguyệt ôm vai Lục Sênh Hạ nói: “Sênh Hạ, em không sao là tốt rồi.”

Lục Lãnh Phong bỗng nhiên đẩy Tư Mã Ngọc Như một cái, khiến cô ta ngã xuống bên chân Tư Mã Minh Thịnh.

Tư Mã Minh Thịnh vội vàng tháo dây thừng cho cô ta.

Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận nói: “Minh Thịnh, em làm gì mà không buộc con nhóc đầu chết tiệt kia lại, để cho nó chạy ra ngoài. Chúng ta còn phải dùng nó để trao đổi với Ngọc Thanh đấy.”

Lục Sênh Hạ hung dữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Tôi nói cho mẹ biết, chị dâu căn bản không biết Tư Mã Ngọc Thanh ở đâu. Chỉ có tôi biết mà thôi, chính tôi là người đã giấu Tư Mã Ngọc Thanh đi.”

Cả người Tư Mã Ngọc Như đột nhiên như bị co giật, cô ta nói: “Con ăn nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc cô ta cho con chỗ tốt gì mà con che chở cô ta khắp nơi, bênh vực cô ta, luôn luôn chống đối mẹ chứ.”

Trong sân, Lục Vinh Hàn nghe được đoạn nói chuyện của con gái thì đẩy cửa xe ra đi tới.

“Sênh Hạ, con nói là con đã giấu Ngọc Thanh đi.”

“Vâng ạ, chính là con giấu đi. Thằng bé gọi điện thoại cho con, nó nói Tư Mã Ngọc Như muốn giết nó. Nó rất sợ hãi, xin con cứu nó. Con đã nghĩ cách đưa nó từ trường học ra, sau đó giấu nó ở một chỗ mà các người có tìm khắp nơi cũng sẽ không đến được.” Lục Sênh Hạ nói.

Tư Mã Ngọc Như trên mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta nói: “Con nhóc chết tiệt kia, con nói như vậy là muốn gánh tội thay cho Hy Nguyệt đi.”

Lục Sênh Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Mẹ vẫn luôn cắn chết không tha cho chị dâu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Có phải mẹ còn muốn thay thế chị dâu trở thành bà chủ của nhà họ Lục không?”

Lời nói dữ dằn như một cái tát vô hình lên mặt Tư Mã Ngọc Như.