Chương 1833

“Con, con nhóc chết tiệt kia. Có phải con cố ý muốn mẹ tức chết không hả?”

“Mẹ bày trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, chẳng qua muốn tìm cách có được tài sản của nhà họ Lục mà thôi. Đáng tiếc, ngay cả mẹ có mê hoặc bố làm ông ấy không thấy rõ lòng lang dạ sói của mẹ thì trước sau vẫn bị bác gái đè trên đầu, không ngồi lên được vị trí bà chủ nhà họ Lục. Buộc mẹ sống tạm bợ rồi sinh ra Tư Mã Ngọc Thanh, đó không phải cũng trong dự liệu tính toán của mẹ hết sao.”

Lục Sênh Hạ nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh không có thì đừng cưỡng cầu. Mẹ không có mệnh được làm bà chủ nhà họ Lục thì bất kể mẹ gây sức ép như thế nào, cũng là uổng phí sức lực mà thôi.”

Tư Mã Ngọc Như giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cô ta nói: “Con nói hươu nói vượn cái gì, con không phải điên rồi sao. Ngọc Thanh cũng là cháu của mẹ, là em họ con. Khi nào thì nó biến thành con riêng của mẹ rồi?”

“Đúng vậy, Sênh Hạ, việc này nói cũng không thể nói lung tung như vậy được.” Lục Vinh Hàn cũng chạy nhanh tới bên cạnh giải thích, sợ sẽ làm Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt hoài nghi.

Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Được a, ông bà hai người cũng đừng giả bộ nữa. Anh cả và chị dâu đã sớm biết rồi, Tư Mã Ngọc Thanh là đứa con mà lúc sống tạm bợ hai người sinh ra.”

Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn liếc nhau một cái, thần kinh hai người đều căng thẳng.

“Lục Sênh Hạ, lúc trước mẹ không nên ra sinh con, lẽ ra phải trực tiếp đem con xóa sạch mới đúng. Con chính là tai họa, không chỉ muốn hại mẹ còn muốn hại cả Ngọc Thanh.”

“Tai họa!” Lục Sênh Hạ hỉ mũi cười, nói: “Tai họa duy nhất ở đây chính là mẹ, vì lòng lang dạ sói của mình mà đem con trai con gái trở thành quân cờ. Cho tới bây giờ mẹ đều không có chân chính nghĩ tới rốt cuộc bản thân có xứng làm bà chủ nhà họ Lục hay không. Mẹ mới tốt nghiệp tiểu học, ngay cả văn hóa cũng không có, lại chưa từng ra bên ngoài làm việc gì cả. Con chỉ sợ mẹ ngay cả hợp đồng cũng không biết xem, lại còn muốn buông rèm chấp chính. Mẹ có phải quá ngây thơ rồi không, lúc mẹ mở công ty tính là bạn mọi nhà sao?”

Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn ngất đi.

“Tôi thật sự là đáng thương quá đi mà, như thế nào lại sinh ra đứa con tạo nghiệp như vậy!”

“Mẹ tạo nghiệp cũng không ít nha. Mẹ đổi cậu tôi thay chị cả khiến chị ấy sống chết không rõ. Mẹ lại cho mợ uống thuốc sẩy thai, giết đứa con của mợ ấy. Mẹ và cậu cùng nhau tính kế, lập mưu chiếm đoạt của cải nhà họ Mã, giết chết Mã Ngọc Linh. Mẹ nhìn xem hai bàn tay mình có sạch sẽ không? Có mùi máu tươi hay không?” Lục Sênh Hạ tràn đầy phẫn nộ nói. Cô bé không có mẹ, mẹ của cô bé đã mất đi linh hồn rồi, đã bị ma quỷ bám thân rồi.

Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng, than vãn khóc lớn lên.

“Vinh Hàn, anh nghe lời này đi. Hy Nguyệt mỗi ngày đều tư tưởng giáo huấn con bé phải oán hận em, đã tẩy não con hoàn toàn. Bây giờ, trong đầu con thì em chính là tội phạm tội ác tày trời. Em thật sự là oan uổng a, em so với Đậu Nga còn oan hơn nữa chứ.”

Lục Vinh Hàn ôm vai cô ta, nói: “Sênh Hạ, việc này con nghe được từ đâu. Tất cả đều là nghiệp chướng cậu con làm ra, không có quan hệ với mẹ con một chút nào.”

Nghe nói như thế, Tư Mã Minh Thịnh khóe miệng co rút xuống. Ông ấy muốn giải thích chút gì đó nhưng không có phát ra âm thanh.

Ông ấy không thể nói việc này đều do Tư Mã Ngọc Như bảo ông ấy làm.

Hai chị em bọn họ đều vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

Tư Mã Ngọc Như kết thúc thì ông ấy cũng không có lợi gì.

Lục Sênh Hạ cười nhạo, nói: “Bố, uổng công bố cũng là người có quyền lực lại tung hoành giới kinh doanh nhiều năm như vậy, ngay cả người phụ nữ bên mình đều không thấy rõ. Chỉ bằng một người cậu có thể làm ra nhiều việc ác độc đến như vậy sao?”