Công Tôn Viễn lau mồ hôi lạnh, đối với năng lực dự báo và phán đoán của con gái triệt để tâm phục khẩu phục.
- Đúng rồi, hôn ước của con và Trầm Côn còn chưa có giải trừ mà!
Công Tôn Viễn suy nghĩ, cười lớn lên:
- Chưa giải trừ hôn ước là tốt, ha ha, Trầm Côn sau lưng có một tên Hắc kỵ sĩ lại còn có một vị sư phụ cường đại thế này. Con rể như vậy, đốt đèn lồng cũng khó kiếm, Y nhi, hôn sự của con và nó không thay đổi nữa, kết hôn như thường lệ!
- Cha!
Công Tôn Y cũng không biết làm sao, Công Tôn Viễn một lòng lo lắng cho gia tộc, việc này không có gì sai, nhưng cha đã bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của con gái chưa!
Con gái thực sự không thích Trầm Côn.
Thở dài một tiếng, Công Tôn Y biết mình không thể làm trái lời cha, chỉ đành cúi đầu mà đi tới hậu viện phủ thành chủ.
- Y nhi, con đi đâu đấy?
Công Tôn Viễn nói.
Công Tôn Y không có trả lời, trên khuôn mặt có chút u sầu của nàng ta lộ ra nụ cười nhẹ thần bí như mọi khi.
Lúc này, ở hậu viện phủ thành chủ.
Triệu Lạc Trần đứng trên nóc nhà nhìn về hướng 'Trầm Côn' đi, trên mặt có phẫn nộ, cũng có ngưỡng mộ.
- Lão nhân gia không ngờ lại là sư phụ của Trầm Côn.
Triệu Lạc Trần nổi giận đùng đùng:
- Đáng chết, tên Trầm Côn bất lực có đức hạnh gì mà có thể bái thánh tăng làm sư phụ?
Nghe thấy nàng ta oán trách, Kha Tây ở bên cạnh mỉm cười:
- Thiên đạo chiêu chiếu, tự có số mệnh, Trầm Côn có đại cơ duyên, chỉ là tiểu quận chúa chưa nhìn thấy mà thôi.
Sau khi Hắc kỵ sĩ tru sát yêu thú, Triệu Hồng và Lô đạo trưởng liền rời Tân Nguyệt thành, nhưng Kha Tây chưa có đi, giải thích của ông ta là - Tân Nguyệt thành phong thủy cực tốt, địa linh nhân kiệt, là một địa phương để kết giao bằng hữu.
Còn ông ta muốn kết giao với ai thì quỷ mới biết được!
- Cơ duyên gì? Ta không tin cơ duyên của Trầm Côn lại hơn bản quận chúa!
Triệu Lạc Trần vẫn rất coi thường Trầm Côn, bất quá suy nghĩ một lát, nàng ta cười dí dỏm:
- Đúng rồi, tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng có tung tích chuẩn xác của thánh tăng, Kha lão ngài đợi một lát, ta đi lôi kéo Trầm Côn vào Thiên Vũ Tông trước. Hi hi, có Trầm Côn rồi sẽ không sợ thánh tăng không xuất hiện nữa!
Nói xong, Triệu Lạc Trần nhảy xuống đất, vừa muốn rời đi, Công Tôn Y đã tới trước mặt.
- Công Tôn tiểu thư, ngươi tại sao lại tới đây?
Triệu Lạc Trần kinh ngạc nói.
Công Tôn Y thi lễ một cái, khẽ cười đáp:
- Trưởng nữ Công Tôn gia, Công Tôn Y, xin được tham gia cuộc sát hạch của Thiên Vũ Tông!
Sau khi rời khỏi phủ thành chủ, 'Trầm Côn' hoặc có thể nói là Vương Kiêu trốn ở trong một hẻm nhỏ, nhịn không được mà ha ha cười lớn.
- Sướng khoái, sướng khoái! Hơn một nghìn năm không ra tay, lần này giết người, chân tay vẫn nhanh nhẹn như xưa, sát ý cũng không mất đi quá nhiều.
Đối với một linh hồn bị cầm tù hơn một nghìn năm mà nói, có thể một lần nữa dùng nhục thân giết địch, thực sự là tư vị mỹ diệu không gì sánh bằng. Vương Kiêu cười mất bốn năm giây, rồi mới mãn nguyện thở ra một hơi.
- Trầm Côn, thời gian sắp hết rồi, ngươi quay lại đi!
- Khà khà, Vương lão huynh vừa rồi rất đã ghiền nha!
'Trầm Côn' vẻ mặt lập tức thay đổi, con mắt đột nhiên chớp chớp, tràn đầy vẻ tham lam, Trầm Côn chân chính đã về rồi, hắn ngưỡng mộ nói:
- Lão huynh quả nhiên lợi hại, cùng một thân thể, cùng một đối thủ, ta chỉ có thể để bọn chúng đuổi cho chạy trối chết, ngươi lại có thể giết chết hai tên Lục Nguyên vũ tông! Mẹ nó chứ! Bao giờ ta mới có cái bản lĩnh này đây!
- Kinh nghiệm mà thôi, ngươi nếu sống quá một nghìn năm, trải qua mấy nghìn trận chiến, nhất định sẽ còn ngon hơn ta.
Vương Kiêu vẫn nói cười như cũ, nhưng ngữ khí của hắn có một chút biến hóa vi diệu.
Hắn lúc trước chỉ coi Trầm Côn là đồ đệ, nên dạy thì dạy, đáng mắng thì mắng, từ trước tới nay chưa từng khách khí. Nhưng hôm qua sau khi gặp được đạo thần niệm của lão hòa thượng, thái độ của Vương Kiêu liền thay đổi. Nghĩ tới sư phụ của Trầm Côn, một đạo pháp chỉ liền có thể sai khiến thần linh, quản lý sinh tử, thọ mệnh của phàm nhân nói đổi là đổi. Có sư phụ như vậy, Trầm Côn tương lai có thể chỉ là một tên phàm nhân bình thường thôi sao?
Sớm muộn cũng có một ngày, Trầm Côn nhất định vũ toái hư không, bạch nhật phi thăng, gia nhập tiên môn!
Đáng nói nhất chính là, người khác thăng thiên rồi cũng chỉ một tên lâu la nhỏ bé ở trong tiên môn, nhưng còn Trầm Côn thì sao? Tiểu tử này cho dù gia nhập tiên môn, cũng sẽ là một người có địa vị, có người chống lưng cực mạnh, toàn bộ thần phật đều phải nể mặt.
Người như vậy, không thể không tôn trọng được!
Vương lão huynh đang suy nghĩ gì thế?
Vương Kiêu bị câu nói của Trầm Côn làm thức tỉnh, chỉ nghe thấy Trầm Côn cười hì hì nói:
- Thời gian 'Hồn kinh' của ngày hôm nay không còn nhiều nữa, còn có gì cần căn dặn không? Máu nói đi!
- Đúng rồi, quả thật còn một việc kỳ quái nữa.
Vương Kiêu bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó hắn tụ khí thành tơ, truyền cho Trầm Côn một đoạn khẩu quyết dài. Đây là bí pháp mà Vương Kiêu gần đây nghiên cứu được, chuyên môn đối phó với thời hạn ba phút của 'Hồn kinh', có phương pháp này rồi, hắn trong một ngày có thể dặn dò rất nhiều khẩu quyết võ công, nói rõ rất nhiều chuyện.
- Trầm Côn, vừa rồi dùng thân thể của ngươi, ta phát hiện có hai chỗ kỳ quái.
Vương Kiêu nói:
- Thứ nhất là nội tạng của ngươi, nhất là những chỗ đã qua sự cải tạo của linh khí: tim, các đốt ngón tay, khung xương, còn có những nơi quan trọng! Ta đối với y thuật không hiểu biết nhiều, ngươi có cơ hội tìm một tên đại phu kiểm tra một chút, loại cải tạo này vô cùng cổ quái, có vài chỗ đã không còn được coi là nhân loại rồi. Nói một câu khó nghe, đơn giản là giống như tạp chủng súc sinh .
Trầm Côn ngẩn ra, chỉ nghe thấy Vương Kiêu tiếp tục nói:
- Chỗ thứ hai là kiếm ý vô cùng mạnh mẽ trong đầu ngươi, nói đùa một câu, sự cường đại của kiếm ý này đã khiến ta không dám dùng đầu của ngươi mà suy xét rồi!
Hắn ngừng một lát rồi tiếp.
- Kiếm ý mạnh mẽ như vậy, một khi ngươi có thể phát huy ra toàn lực , thậm chí có thể so với đại ca ta còn mạnh hơn!
Nói xong, thời hạn của 'Hồn kinh' vừa vặn kết thúc, thanh âm của Vương Kiêu biến mất. Nhưng Trầm Côn lại ngây ra.
- Kiếm ý, lại còn bị cải tạo?
Kiếm ý này còn có thể giải thích, Cửu Châu Trầm Côn có ba chiêu kiếm pháp, Vô hồi, Bất hối, Đại niết bàn, thứ Vương Kiêu nói chắc là ba chiêu kiếm pháp này. Đúng rồi, Hắc kỵ sĩ gọi ba chiêu này là 'Kinh hồng tam kiếm', dường như lợi hại vô cùng.
Nhưng cải tạo là ý tứ gì?
- Bộ phận trong thân thể ta đã được cải tạo, hơn nữa có vài chỗ đơn giản là giống súc sinh...
Trong lòng nghiền ngẫm lời nói của Vương Kiêu, Trầm Côn đột nhiên hiểu rõ ra nhiều điều.
- Trầm phu nhân luôn mắng ta là tạp chủng, lẽ nào là vì thân thể ta không giống với nhân loại bình thương ư?
Nghĩ tới đây, Trầm Côn đột nhiên cảm thấy trong thân thể quái quái, giống như có một con dao đang cắt bụng hắn, cắt đứt toàn bộ tâm can, sau đó lại hồi phục lại như cũ...
Vừa bắt đầu, Trầm Côn coi tư vị này như tiềm thức. Mỗi người ai cũng có kinh nghiệm như vậy, chỉ cần nghĩ tới những sự tình tàn nhẫn mà thân thể mình từng trải qua, liền cảm thấy sởn gai ốc, toàn thân khó chịu vô cùng. Nhưng cứ theo dòng suy nghĩ này mà tưởng tượng...Đầu Trầm Côn đột nhiên trở nên mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, giống như nằm mơ, hắn hình như 'nhớ ra' một cảnh tượng:
Đây là một hang động tối đen, bốn bề tản ra ánh sáng u tối.
Ở giữa hang động, có một cây cột lớn nhuốm đầy máu, trên đó còn có da thịt, máu tươi đọng lại, ngửi một cái, mùi máu tươi thối rữa liền xông thẳng lên đầu, chân thực đến vậy.
Bịch, bịch, bịch!
Tí tách.
Tí tách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tí tách.
Trầm Côn đột nhiên nghe thấy một tiếng động vô cùng kỳ quái, trước tiên là một vật nặng bị đánh nghe 'bịch', tiếp sau đó là tiếng dịch thể rơi xuống 'tí tách', hai loại âm thanh này giao thoa với nhau, nối tiếp nhau, cảm giác tiết tấu mạnh phi thường.
Theo nơi phát ra tiếng động, Trầm Côn đi qua cái cột lớn ở giữa, tập trung nhìn vào:
- Ngươi, ngươi là ai?
Hắn nhìn thấy một người ở đằng sau cây cột lớn...
Hình dung thế nào đây? Người ở đằng sau cái cột, chỉ cao chưa tới một mét, gầy giơ xương, tóc tai bù xù, trên mặt đầy vẻ ngây thơ non nớt, đây chỉ là một đứa bé khoảng năm tuổi.
Thế nhưng...
Khi Trầm Côn đi tới, đứa bé trai này đang đứng tấn, vung quyền đấm lên cây cột lớn. Hắn đang đứng trung bình tấn, thế tấn bắt buộc và cơ bản đối với những người mới học võ công. Quyền pháp là Hắc hổ đào tâm đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn được nữa, là quyền pháp cơ sở nhất mà bất kỳ vũ giả của môn phái nào cũng có thể thành thạo thi triển ra.
(Biên: bạn nào có học tý võ sẽ hiểu mấy thứ này )
Mà toàn bộ chiêu thức của đứa bé này cũng chỉ là đứng thế trung bình tấn mà vung quyền, nhưng nó luyện vô cùng chăm chú, quyền này nối tiếp quyền khác, mạnh mẽ đánh lên cây cột lớn, sau đó... Nó dùng lực hơi quá rồi, da tay cũng rách ra, máu tươi chảy xuống, da rách dính vào cây cột lớn.
Bịch, tí tách
Bịch, tí tách
Bịch, tí tách
Đủ một vạn quyền, một vạn quyền cẩn thận tỉ mỉ! Sau đó, đứa bé này cắn chặt răng, lấy sự kiên cường và thành thục không phù hợp với tuổi tác, tìm một bình dược thủy ở trong góc sơn động, bôi lên trên nắm tay.
Lúc này, trên xương bàn tay nó đã không còn da nữa rồi, sương trắng lòi cả ra ngoài.
Sau khi bôi thuốc, đứa bé trai ăn một nửa một thứ gì đó hình tròn, uống một thứ nước màu lục, rồi nó lại đi tới trước cây cột lớn, đứng tấn, Hắc hổ đào tâm, hết quyền này tới quyền khác, nắm tay vừa mới lạnh lại bị đánh tan nát...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trầm Côn sợ ngây người.
Đây có còn là một đứa bé nữa không? Cho dù là người trưởng thành cũng không có luyện công như vậy!
Trầm Côn ngơ ngác nhìn, trước mắt hắn, sắc mặt đứa bé trắng dã, không còn màu máu, nó không có đẳng cấp cao thâm, không có chiêu thức phức tạp, chỉ có chiêu Hắc hổ đào tâm phổ thông nhất, lần lượt da tróc thịt bong, sương trắng lòi ra cứ lặp lại hàng ngày, hàng năm...
Cuối cùng!
Bên ngoài sơn động có một giọng nói vang lên:
- Vô Tuyệt, tới lượt ngươi rồi!
Đứa bé trai không một biểu tình mà gật đầu, ôm theo thân thể tàn tật đi ra.
Trước khi xuất động, nó đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt mang theo một sự kiên định, hướng vào nơi nào đó mà cười thê lương:
- Đệ, Cuối cùng cũng tới lượt huynh rồi... Đệ yên tâm, huynh là người ngu, nhưng huynh không phải người lười. Tin tưởng ở huynh, một năm luyện không thành, huynh sẽ luyện mười năm, trăm năm, sớm muộn sẽ có một ngày, chỉ cần nắm tay chưa liệt, huynh sẽ có thể luyện được võ công mạnh nhất thiên hạ, để cho người trong thiên hạ không ai dám ức hiếp đệ, đệ đệ của ta!
Nói xong, đứa bé ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, dường như đang tuyên chiến với trời!
- Khi đệ bình an rồi, ca sẽ dùng hai nắm đấm này mà nói cho thiên hạ Cửu Châu biết, Dương gia, rồng chết rồi, hổ chết rồi, nhưng vẫn còn một con sói dám liều mạng, là ta, Dương Vô Tuyệt!