Nó đang nói với ai?
Trầm Côn quay đầu lại tìm kiếm trong sơn động, nhưng đúng lúc này, trong đầu 'vù' một tiếng, toàn bộ ảo giác đều biến mất. Ngẩng đầu lên nhìn môt cái, trước mắt vẫn là con hẻm nhỏ ở Tân Nguyệt thành, bản thân mình vẫn duy trì tư thế khi nói chuyện với Vương Kiêu, nụ cười ở khóe miệng cũng không đổi.
- Con bà nó, thật sự kỳ quái...
Trầm Côn ngồi xuống, vuốt cái đầu bóng lưỡng suy nghĩ, cảnh tượng mà hắn 'nhớ ra' vô cùng quái lạ, tới rất đột nhiên, biến mất lại càng nhanh, dường như là một đoạn chuyện xưa ẩn giấu sâu trong ký ức của Trầm Côn của Cửu Châu , được Vương Kiêu nhắc lại mới mạnh mẽ xuất hiện.
Trầm Côn của Cửu Châu đã trải qua chuyện như vậy sao?
Đứa bé trai này là ai?
Dương Vô Tuyệt? Hình như là con cái Dương gia!
Suy nghĩ rất lâu, Trầm Côn thực sự không rõ đoạn ký ức này là nói tới chuyện gì, nhưng hắn cũng không có thừa cơm mà đi tìm hiểu, cơ hồ trong chớp mắt, tư duy đã lại quay về với việc kiếm tiền rồi.
- Đúng rồi, Vương lão huynh mặc dù chấn nhiếp Lăng Vân tông, nhưng tiếp sau đây còn có một đống hỗn loạn, bần tăng nhất định phải mau chóng về thu thập... Khà khà, nếu có thể kiếm được một vài chỗ tốt thì ngon quá rồi!
Trầm Côn hóa trang lại như lúc bình thường, nghênh ngang quay lại phủ thành chủ.
Lúc này, trước cửa phủ thành chủ tiếng kêu than dậy trời đất, gia quyến của các thí sinh bị giết đang quỳ trước cửa, tê tâm liệt phế hô to:
- Các đại nhân Lăng Vân tông, các người phải báo thù cho những hài tử này nha, nhất định phải giết chết lão hòa thượng đó!
Vừa thấy Trầm Côn đi tới, một tên lỗ mãng mất đi người thân vội đứng lên:
- Trầm Côn, đền mạng cho con ta...
Nhưng còn chưa chờ hắn nói xong, bên cạnh đã có người lườm:
- Ngươi thử động vào một cánh tay của Trầm Côn xem? Không thấy sự lợi hại vừa rồi của lão hòa thượng sao? Không nghe thấy lời cảnh cáo của lão ta sao? Ngươi muốn hại chết toàn gia có đúng không?
Được lời nói này để tình, đám gia quyến đều phản ứng lại, tay mình cũng đã nhuốm máu Trầm gia, nói không chừng Trầm Côn sẽ báo thù đấy!
- Đi mau, đi mau.
- Hiện tại không phải là lúc tìm Trầm Côn báo thù, đừng để hắn giận lây chúng ta!
Chỉ trong vài chục giây, mấy trăm người thân đang cầu xin của đám thí sinh chạy như chó, còn nhanh hơn cả thỏ!
Nhìn thấy bộ dạng của chúng, Trầm Côn bĩu môi.
Theo lý mà nói, giết người đền mạng, chuyện rõ ràng như vậy, tên thí sinh nào giết người Trầm gia đều đáng chết, nhưng đám gia quyến này sẽ cho là vậy sao? Rắm thối, bọn chúng sẽ coi Trầm Côn là kẻ thù, chứ chưa từng nghĩ con cái mình đã làm việc gì, giết những ai. Con người đều như vậy, năm năm trước Trầm Côn đã hiểu rõ đạo lý này rồi.
Đương nhiên, Trầm Côn cũng không quan tâm đám người muốn báo thù này, ai mà chả có ân oán, ai mà chả có kẻ thù năm mơ cũng nhớ đến?
Két!
Trầm Côn mở đại môn, cười híp mắt đi vào phủ thành chủ:
- Chu lão huynh, Chu Nhiên lão huynh còn ở đây không?
Chu Nhiên đang đớ người trên đài cao, trong đầu hắn chỉ có câu nói uy hiếp của lão hòa thượng, ngay cả các đại diện tông môn khác cũng cáo từ, đội bảo vệ thành chủ cũng nhặt xác đi đâu mất.
Tùy ba trục lưu, không giết vạn người không ngừng tay!
Chu Nhiên mơ hồ nghe nói qua, trong ma đạo linh phù có một loại trận pháp vô cùng tàn nhẫn, tên gọi là - Tùy ba trục lưu, Vạn cốt thiên thư, trận pháp này đem linh phù và độc trùng kết hợp lại, chỉ cần bị độc trùng giống như muỗi cắn trúng liền biến thành cương thi không có ý thức, sau đó tấn công người sống, biến càng lúc càng nhiều người sống thành cương thi, cho tới khi toàn bộ chết sạch!
Trận pháp này một khi xuất ra nhất định sẽ máu chảy thành xông, cả nhà bị diệt!
Đáng chết, tại sao lại đắc tội với một lão hòa thượng hung ác như vậy chứ!
- Đừng, đừng giết ta, ta chưa có giết người của Trầm gia mà!
Nghe thấy giọng nói của Trầm Côn, Chu Nhiên hạ ý thức quỳ rạp trên mặt đất, sợ đến run rẩy.
- Yên tâm, lão huynh, sư phụ ta đã tha cho ngươi rồi, ta cũng không có hứng thú giết ngươi!
Trầm Côn cười híp mắt ngồi bên cạnh Chu Nhiên, vỗ vai nói:
- Đừng lo lắng nữa, ngươi không phải là quan bình phẩm đợt sát hạch lần này sao? Thế thì tốt, ta muốn tham gia sát hạch, lão huynh tới đây đâu với ta hai chiêu đi!
Đấu chiêu? Sư phụ ngươi vừa mới ở đây, còn ai dám động thủ với ngươi! Chu Nhiên lập tức làm ra vẻ tươi cười:
- Trầm tước gia nói chơi rồi, thiên phú của ngài tại Tân Nguyệt thành có ai không mà không biết? Hơn nữa sự lợi hại của sư phụ ngài tại hạ đã được chứng kiến rồi, lão nhân gia người là cao nhân, ngài cũng nhất định không kém, như vậy không cần kiểm tra nữa, trực tiếp đứng thứ nhất!
- Trực tiếp đứng thứ nhất? Lão huynh, ngươi cũng thật là không coi quy củ ra gì đó? Trầm Côn vỗ vai Chu Nhiên, dọa hắn vội vàng co người lại.
- Tại hạ không phải là khách khí đâu, mà là thực lực của tước gia sờ sờ ra đó! Cứ quyết định vậy đi, lưỡng tông chiêu sinh năm nay, người đứng thứ nhất: Trầm Côn!
Chu Nhiên lấy thanh âm vô cùng lớn tuyên bố thứ hạng, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:
- Tước gia, thứ hạng đã định rồi, thế địa phương thì sao? Ngài muốn tới Lăng Vân tông, Thiên Vũ Tông hay là nơi khác.
- Đương nhiên là Thiên Vũ Tông bọn ta rồi!
Lời vừa dứt, Triệu Lạc Trần đi nhanh tới.
Đối mặt với Trầm Côn, nàng ta có chút cười không nổi, xụ mặt nói:
- Trầm Côn, ta đại diện cho Thiên Vũ Tông mời ngươi gia nhập, hơn nữa có ta giới thiệu, đảm bảo ngươi sẽ trở thành đệ tử nhập thất của tông chủ!
Thiên Vũ Tông? Bọn chúng tới xem náo nhiệt gì đây? Trầm Côn ngây ngẩn cả người.
- Không, không, không, Trầm tước gia sao có thể tới Thiên Vũ Tông chứ?
Trầm Côn còn chưa làm rõ ý tứ của Triệu Lạc Trần, Chu Nhiên ở bên cạnh cười tít nói:
- Tước gia, Chu Nhiên bất tài, nhưng cũng là đệ tử nhập thất của La Hàn tông chủ, xin đại biểu sư phụ tại hạ mời ngài gia nhập Lăng Vân tông!
Hả?
Đầu Trầm Côn nhất thời cũng chưa kịp quay lại, Thiên Vũ Tông thì thôi đi, tại sao Lăng Vân tông cũng nhào vô, bần tăng vừa rồi giết tam đại hộ pháp của Lăng Vân tông cơ mà!
- Chu lão huynh, huynh nói đùa không buồn cười chút nào. Ta nếu gia nhập Lăng Vân tông, không phải bị La tông chủ giết ngay lập tức sao?
Trầm Côn bĩu môi nói.
- Tước gia yên tâm, sư phụ tại hạ cao hứng còn không kịp, tại sao lại giết ngài chứ?
Chu Nhiên hạ thấp giọng nói tiếp:
- Tại hạ nói thật một câu, lưỡng tông chiêu sinh, là tuyển cái gì đây? Bên ngoài thì rõ ràng là nói tuyển đệ tử, nhưng trong bụng không phải là muốn tăng cường thực lực của mình sao?
Hắn hạ giọng xuống nữa.
- Sự lợi hại của sư phụ ngài tại hạ đã được chứng kiến rồi, chỉ bằng một chỗ dựa vững chắc như thế, ngài tới Lăng Vân tông sẽ có thể mang cho Lăng Vân tông bao nhiêu chỗ tốt? Tại hạ không dám nói chuyện khác, nhưng trong mắt sư phụ tại hạ, tam đại hộ pháp bất quá chỉ là ba con chó, mà sư phụ ngài thì lại là một con rồng! Bỏ ba con chó để đổi lấy một con rồng, vụ buôn bán này thằng ngu mới không làm, thằng ngu mới vì ba con chó mà liều mạng với một con rồng!
Nói xong cười cười:
- Tước gia, tại hạ đã hết lời, bất quản ngài có tới Lăng Vân tông hay không, sư phụ tại hạ cũng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện tam đại hộ pháp nữa!
Ba con chó, một con rồng? Trầm Côn bỗng nhiên hiểu ra, ở Cửu Châu đại lục, thực lực vi tôn, bần tăng triển hiện thực lực không ai sánh kịp, liền có thể giành được sự tôn trọng vượt quá tưởng tượng! Đây gọi là thực lực, gọi là cường giả vi tôn!
Nói như vậy, giết tam đại hộ pháp quả thật không có hậu hoạn gì rồi. Trong lòng Trầm Côn nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cuối cùng cũng không thể tới La gia Lăng Vân tông được. Bởi vì Lăng Vân tông sẽ không bỏ qua một trong ba đại thần công 'Tinh hà thiên huyễn', sớm muộn cũng ra tay đánh lén...
Nghĩ tới đây, Trầm Côn ngồi xuống, cảm kích nắm lấy hai tay Chu Nhiên:
- Chu lão huynh, đa tạ ý tốt của huynh rồi. Làm phiền huynh thay ta nói một lời với La tông chủ, kiếp này chúng ta không có duyên thầy trò, kiếp sau, Trầm Côn nhất định sẽ báo đáo hảo ý của ông ấy, làm học sinh hiếu thuận nhất của ông ấy!
Khéo miệng Chu Nhiên co giật.
Mặt khác, Triệu Lạc Trần tức giận hừ một tiếng:
- Lời nói buồn nôn quá đi, giống như lời nói khi nam nữ biểu lộ tình cảm vậy.
Rồi nàng lập tức cười:
- Bất quá, con người ngươi cũng tương đối thú vị, sau này ở Thiên Vũ Tông sẽ không quá tịch mịch rồi. Được rồi, Trầm Côn, đi theo ta đi!
- Tiểu quận chúa, ta vì sao lại phải đi theo ngươi chứ?
Trầm Côn chớp mắt.
- Ngươi không tới Lăng Vân tông, tự nhiên là tới Thiên Vũ Tông rồi, việc này còn phải nói sao?
Triệu Lạc Trần ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nói:
- Lẽ nào ngươi không muốn tới lưỡng đại tông môn, làm lỡ tiền đồ của mình sao?
- Ô kìa, tiểu quận chúa nói đúng rồi đấy, ta thật sự không muốn tới lưỡng đại tông môn. Nhưng, ta cũng sẽ không làm lỡ tiền đồ của mình!
Trầm Côn cười hô hô, sau đó nhìn đông ngó tây, gọi lớn:
- Ngọc tiên sinh, Ngọc tiên sinh của Vô Ma Nhai còn ở đây không? Ta đã lấy được thứ nhất rồi, ngài nhất định phải nhận tên đệ tử này, nếu không, ngài phải bồi thường phí vi ước đó!
- Ha ha, trước mặt tướng quân, ta hình như luôn chậm một bước.
Trên trời truyền xuống tiếng của Ngọc tiên sinh.
Một đội đại điêu bay trên đầu, lượn quanh phủ thành chủ hai vòng, nối đuôi nhau hạ xuống binh tràng, tiếp đó, từ trên đại điêu có ba trăm bạch y đệ tử nhảy xuống, bọn họ vẫy tay một cái, đại điêu liền biến thành tờ giấy, bay vào trong tay áo họ.
Dẫn đầu là một thiếu niên đầu trọc, thắt lưng dắt theo hai thanh rìu to vẽ đầy phù chú, thân hình cực kỳ hùng tráng, vừa mới xuống đất liền oa oa chạy tới trước mặt Trầm Côn, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu bóng của Trầm Côn.
Đột nhiên, thiếu niên này sờ đầu Trầm Côn, rồi lại sờ đầu mình, ồm ồm cười ngây dại nói:
- Trung, tiểu tử ngươi rất thích hợp, là người tốt.
- Mông Trùng, không được vô lễ!
Ngọc tiên sinh được hai bạch y đệ tử đẩy tới, ông ta xấu hổ cười một tiếng, giải thích:
- Hôm qua Phiêu Miễu Phong hoành hành bá đạo, ta không quen nhìn, vốn định điều động lực lượng tinh nhuệ Vô Ma Nhai tới tương trợ tướng quân, không ngờ... Ha ha, chậm một bước rồi!
Nói xong, ông ta rất ngạc nhiên bảo:
- Nghe ý tứ của tướng quân, lẽ nào ngài còn muốn gia nhập Vô Ma Nhai, làm đệ tử của tên phế nhân như ta?
Lời này vừa nói ra, đám để tử đằng sau lưng ông ta đều kỳ vọng mà nhìn Trầm Côn.
Cuộc thi lần này, Trầm Côn đã triển hiện thực lực tuyệt đối, có thể nói muốn tới bất kỳ tông môn nào trong thiên hạ đều được, hơn nữa nơi nào cũng rải đất vàng mà chào đón hắn, như vậy, hắn còn để mắt tới một địa phương nhỏ bé như Vô Ma Nhai sao?
- Ngọc tiên sinh, vừa rồi Chu Nhiên nói thực với ta một câu, vậy ta cũng nói với lão một câu...
Trầm Côn đi tới bên cạnh xe lăn của Ngọc tiên sinh, khẽ nói:
- Bái sư nhập môn không phải là muốn học được một vài bản lĩnh thực thụ hay sao? Hai chân lão không đi được, nhưng đầu óc lão còn tỉnh táo mà, theo lão ta cũng có thể học được Đại nhật càn không công!
Ngọc tiên sinh nhìn chằm chằm Trầm Côn một lúc lâu, đột nhiên cười nói:
- Ta đã nói rồi, Đại nhật càn khôn công chỉ có chưởng môn đại đệ tử, người kế thừa Vô Ma Nhai mới có thể học...
- Thế lão cứ thu ta làm chưởng môn đại đệ tử đi!
Trầm Côn nghe ra được ý tứ của Ngọc tiên sinh, hắn từ trong ngực lấy ra một sấp ngân phiếu, khom người nói:
- Sư phụ tại thượng, xin nhận một lậy của đệ tử! Ha ha, chút lòng thành, coi như là lễ bái sư, xin sư phụ nhận cho...
Ngọc tiên sinh cười.
Khi ông ta nhìn thấy Trầm Côn dâng lễ, bàn tay toát lên một tầng quang mang màu lục nhạt...Mười bảy tuổi đã là Lục Nguyên vũ tông, Ngọc Long ta cuối cùng cũng có một truyền nhân thiên tài rồi, Vô Ma Nhai cũng đã có người kế thừa đủ thực lực, đủ khí phách rồi.
Chu Nhiên cũng cười!
Bởi vì Vô Ma Nhai cũng thuộc Lăng Vân tông, Trầm Côn tới Vô Ma Nhai, mặc dù không trực tiếp nghe lệnh La Hàn tông chủ, nhưng cũng nằm trong tầm mắt La Hàn tông chủ.
Triệu Lạc Trần cũng cười!
Vô Ma Nhai chính ở đối diện Thiên Vũ Tông, Trầm Côn tới đó, lão hòa thượng cũng không xa rồi...
Đám đệ tử Vô Ma Nhai cười càng thêm vui sướng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bọn họ nhìn thấy con số trên ngân phiếu của Trầm Côn, lòng nghĩ Trầm tước gia quả nhiên hào sảng, vung tay một cái đã đủ cho các sư huynh đệ cải thiện cuộc sống cả một năm... Mà tên thiếu niên đầu trọc Mông Trùng kia lại cười vui sướng nhất. Hắn phát hiện cái đầu của Trầm Côn... Khà khà, không thua kém gì hắn! Nhất thời, phủ thành chủ tiếng cười không ngớt, truyền ra rất xa, rất xa...