“Vương phi, nước cơm đây ạ”, sáng sớm, sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt thức dậy, cung nữ liền bưng vào.

“Để trên bàn đi, ngươi tên là gì?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, chỉ biết nàng ta nhát gan, không biết tên gì, sao lại bị phân tới nơi này, chắc không dễ chịu gì rồi.

“Bẩm vương phi, nô tỳ tên là Tiểu Đào”, Tiểu Đào cúi đầu, không dám nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. “Ngươi không phải sợ, chỉ cần không làm gì sai, ta sẽ không làm khó ngươi, được rồi, lui xuống đi”, nghe vậy, Tiểu Đào đi ra ngoài.

Hàn Nguyệt Nguyệt cho Đoàn Đoàn và Viên Viên uống nước cơm, nhìn hai nhi tử, Hàn Nguyệt Nguyệt bực mình: tại sao giam lỏng ba mẫu tử họ? Chẳng lẽ là sợ Mạnh Dịch Vân làm phản? Hay là giả bộ giam lỏng để bảo vệ, trong cung, những thích khách kia quả thật khó xông vào.

“Châu Nhi tỷ tỷ” nhìn thấy người phía trước, Tiểu Đào rụt rè đi tới. Châu Nhi thấy Tiểu Đào, bực mình nói, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng nhát gan như vậy, làm việc phải nhanh nhẹn thông minh một chút, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại nơi này cả đời à?”.

Tiểu Đào cúi đầu, “Vâng, Tiểu Đào biết rồi”, Châu Nhi tức đến dậm chân, “Thôi, ngươi thích thế nào thì cứ thế đi, dù sao cũng không liên quan đến ta, ta muốn đi ngủ, ni cô trông nhà đi, có việc gì thì gọi ta”, Tiểu Đào gật đầu. Châu Nhi xoay người đi, khóe miệng có ý cười, đi về phòng mình: nếu không phải nơi này vắng vẻ, không ai thèm quan tâm, lại có một người nhát gan như Tiểu Đào, thì sao mình có thể lười biếng được.

“Nàng ta lại lười biếng rồi.” Tống ma ma đứng sau lưng Tiểu Đào. Tiểu Đào nghe vậy, lập tức xoay người lại, “Ma ma”, Tống ma ma thấy Tiểu Đào cúi đầu, phì cười.

“Nàng ta khi dễ ngươi, ngươi lại nhát gan không dám cáo trạng”. Tiểu Đào lắc đầu, “Không phải vậy đâu, Châu Nhi tỷ tỷ rất tốt, tỷ ấy chỉ là quá mệt mỏi thôi, Tiểu Đào vô dụng, chuyện gì cũng phải để Châu Nhi tỷ tỷ làm.”

Tống ma ma thấy vậy, khoát khoát tay, “Được rồi, đi làm việc thôi”, chỉ cần không gây chuyện lớn gì, bà cũng lười quản.

Qua ba ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt muốn phát điên luôn rồi, mẫu tử ba người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, muốn ra ngoài đi dạo một chút, lại không ai trông hai nhóc. Hàn Nguyệt Nguyệt đang suy nghĩ có nên dẫn con đi không, ở chỗ này rất nguy hiểm, nhưng nếu mang theo hai đứa nhỏ chưa đầy năm, sợ là trốn không thoát.

“Tham kiến hoàng thượng”, nghe tiếng bước chân, Hàn Nguyệt Nguyệt cho là cung nữ, nên không để ý, ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Dịch Hiên đứng ở cửa,vội vành hành lễ.

“Đứng lên đi, trẫm đến thăm hai tiểu vương gia”. Phúc công công đi theo sau Mạnh Dịch Vân, thấy không có ai hầu hạ, tức giận nói, “Người đâu, đến đây.”

Nghe vậy, Tống ma ma và Tiểu Đào vội vàng chạy tới, thấy là Phúc công công, lập tức quỳ xuống, “Bảo các ngươi đến hầu hạ vương phi, sao một bóng cũng không thấy, không ai quản các ngươi liền lười biếng.” Vân vương phi mặc dù được an bài nơi này, nhưng thân phận tôn quý, bình thường thấy bọn họ thật thà mới phái tới, ai ngờ lại làm biếng quá.

“Công công bớt giận, công công tha mạng”, Tiểu Đào ở sau lưng Tống ma ma, run lẩy bẩy, Tống ma ma thì không ngừng cầu xin tha thứ, nếu đắc tội Phúc công công, ngày sau đừng mong được sống tốt.

“Chỉ có hai ngươi?”, Phúc công công hỏi.

Châu Nhi bưng một chén nước cơm tới, thấy Phúc công công, lập tức quỳ xuống, “Phúc công công, nô tỳ đi bừng nước cơm cho vương phi, nên mới tới chậm, kính xin công công tha tội”. Nghe vậy, Tống ma ma thầm mắng Châu Nhi không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là ngủ trong phòng, lại nói là đi bưng đồ.

“Ừ, đứng lên đi, nhanh bưng vào, đừng để vương phi chờ lâu”, Châu Nhi tạ ơn, vào phòng, thấy một nam tử y phục sang quý, nhưng không biết là ai, không biết phải xưng hô thế nào, nếu gọi sai thì phiền phức lớn.

“Để xuống đi, Phúc công công, bảo bọn chúng đi đi, đừng ở đây cãi nhau, dọa tiểu vương gia”, Mạnh Dịch Hiên nói. “Vâng, hoàng thượng”. Nghe vậy, Châu Nhi sợ hết hồn: sao mình ngốc quá, Phúc công công ở đây, vậy người kia chắc chắn là hoàng thượng rồi.

“Hoàng thượng tha tội, nô tỳ, nô tỳ....”. Phúc công công không thấy người ra, vào xem thử, nhìn Châu Nhi đang quỳ trên mặt đất, không có ý định đi, cau mày, “Còn không mau ra ngoài, làm chủ tử sợ một cái đầu của người cũng không đủ đền tội”, Châu Nhi sợ hết hồn, vội vàng lui ra ngoài.

“Ở chỗ này quen chưa?” Mạnh Dịch Vân vừa ẵm Đoàn Đoàn vừa nói. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Rồi ạ” có thể nói không quen sao? Sắp nổi mốc luôn rồi.

“Quen là tốt rồi. Chờ Vân vương trở lại sẽ đón các ngươi ra, thời gian này bên ngoài rất loạn, cho nên trẫm mới cho các ngươi vào cung.” con cháu Mạnh gia không thể có việc ngoài ý muốn.

“Hoàng thượng suy tính thật chu đáo, chỉ là.......” Rốt cuộc thì khi nào Mạnh Dịch Vân mới về, chàng đi Tây Lương sao, nếu chưa đàm phán xong mà Nam Tĩnh đã ra tay trước thì làm sao bây giờ?

“Đừng lo lắng, nơi này rất an toàn, chung quanh đều có ám vệ, ngươi cứ an tâm đi”, Mạnh Dịch Hiên cho là Hàn Nguyệt Nguyệt lo sẽ gặp nguy hiểm, lập tức nói. Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng, không nói tiếp: nàng chỉ là một phụ nhân, nếu ở trước mặt Mạnh Dịch Hiền bàn về việc nước, chắc chắn hắn sẽ rất chán ghét.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương”, Phúc công công thấy hoàng hậu tới vội hành lễ. Mấy ma ma cung nữ kinh sợ: hôm nay là ngày gì, mà hoàng thượng và hoàng hậu đều tới thế này, bọn họ ở trong cung bao năm, chưa thấy mặt lần nào, giờ bỗng nhiên thấy được cả hai.

“Đứng lên đi, hoàng thượng cũng tới?”, hoàng hậu hỏi. “Bẩm nương nương, hoàng thượng đang ở trong phòng chơi với tiểu vương gia”, hoàng thượng hạ lệnh, bất cứ ai cũng không được đến gần Huyên Nghi cung, hoàng thượng vừa tới, hoàng hậu đã đến, tin tức thật là nhanh.

“Các ngươi ở đây, ai gia vào xem thử!”, hoàng hậu nói với cung nữ sau lưng, rồi đi vào trong. Mấy lần trước hoàng hậu tới, đều bị ngăn bên ngoài, hôm nay vừa nhận được tin hoàng thượng đến Huyên Nghi cung, lập tức chạy tới.

Hoàng hậu đến trước cửa phòng, không vội vã đi vào, đứng nghe một hồi, nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ bên trong truyền ra, lòng như bị đâm một dao, móng tay cắm thật sau vào lòng bàn tay: đã thật lâu không thấy Mạnh Dịch Hiên cười vui vẻ như vậy, ba năm? Còn lâu hơn nữa kìa, trước kia chàng cũng từng cười vui vẻ như vậy với mình.

Điều chỉnh lại tâm tình, hoàng hậu bước vào, trên mặt tươi cười, “Chuyện gì mà hoàng thượng vui vẻ dữ vậy? Ai gia đã lâu không nhìn thấy hai tiểu vương gia rồi, nhớ vô cùng.”

Thấy hoàng hậu, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Viên Viên quỳ xuống, “Tham kiến hoàng hậu nương nương”, nữ nhân này tới làm gì không biết, chuyện lần trước còn chưa tìm nàng ta tính sổ đấy.

Hoàng hậu tới trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, đưa tay ôm lấy Viên Viên, “Đứng lên đi, không có người ngoài mà”, Hàn Nguyệt Nguyệt không thể không buông Viên Viên ra, có Mạnh Dịch Hiên ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì.

“Hoàng hậu tới có việc gì không?” Mạnh Dịch Hiên hỏi. Hoàng hậu ngồi xuống ghế, vừa sửa sang lại y phục cho Viên Viên, vừa trả lời, “Thiếp có đến mấy lần, thị vệ đều không cho vào, hôm nay đúng lúc nghe được hoàng thượng đến, lập tức theo tới, lâu rồi không thấy hai tiểu vương gia, rất nhớ”. Nghe vậy, tức là Mạnh Dịch Hiên không cho nàng ta tới rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh.

“Hoàng hậu có rảnh thì đến nói chuyện với vương phi nhiều chút, tránh để nàng thấy chán”, nghe vậy, vẻ mặt hoàng hậu dịu dàng, không còn chút dấu vết nào của bộ mặt độc ác lúc nãy.

“Vương phi ở đây có quen không? Lúc mới vào ta thấy rất vắng vẻ, có cần phái thêm vài người tới không?”, nghe hoàng hậu nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cười, “Tạ hoàng hậu quan tâm, thật ra an tĩnh một chút cũng tốt”, lời này chính là muốn nói với Mạnh Dịch Hiên, không nên để kẻ xấu lẫn vào.

“Chuyện này hoàng hậu không cần lo lắng, mọi việc đã có Phúc Yên sắp xếp”, Mạnh Dịch Hiên nói. Hoàng hậu cũng không miễn cưỡng, chỉ thuận miệng nói, không chịu thì thôi.

“Trẫm còn có chuyện phải về trước, hoàng hậu ở lại nói chuyện với vương phi đi”, Mạnh Dịch Hiên để Đoàn Đoàn lên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt vội ôm lấy. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng biết phải nói gì.

“Vương phi còn trách ai gia chuyện lần trước?”. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Không dám, hoàng hậu nghĩ nhiều rồi.” ngươi là hoàng hậu ở trên cao, ai dám trách ngươi chứ.

“Đứa nhỏ này càng ngày càng giống Vân vương, sau này chắc chắn là một công tử anh tuấn”. Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười, “Nhi tử giống cha là phải”, tại sao không giống nàng chút nào chứ.

Hai người nói chuyện câu có câu không, đều là hoàng hậu hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt đáp, thật vất vả mới tiễn được hoàng hậu đi, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trên giường suy nghĩ: đôi phu thê này muốn làm cái trò gì.

“Vương phi, dọn cơm lên không ạ?” Châu Nhi vào hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Dọn lên đi”, sáng sớm tinh mơ phải đối phó hai người kia, cũng đói bụng rồi.

Có lẽ hoàng thượng và hoàng hậu tới, chứng minh Vân vương phi không phải là bị giam lỏng, Tống ma ma và Châu Nhi không dám lười biếng nữa, còn Tiểu Đào thì càng sợ hãi hơn trước.

“Ngươi trước kia làm việc ở đâu?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Châu Nhi nghe vậy, đáp “Nô tỳ trước kia hầu hạ Mai mỹ nhân”, từ khi Mai mỹ nhân thất sủng, liền bị điều tới phòng giặt, mấy ngày trước lại được điều đến đây.

“Còn Tiểu Đào thì sao?” Mai mỹ nhân? Không biết.

“Tiểu Đào vừa vào cung không lâu, liền bị phái tới đây”, thì ra là vừa vào cung, khó trách nhát gan như vậy, nếu lăn lộn ở đây mấy năm, có lẽ sẽ lanh lợi hơn nhiều.

“Ngươi ra ngoài trước đi, một chút vào dọn dẹp sau” Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Vâng, vương phi” thấy Châu Nhi đi ra, Hàn Nguyệt Nguyệt tùy tiện ăn vài miếng rồi thôi.