“Đây là y phục từ Châm Tuyến Phòng đưa tới. Xin vương phi xem thử” Tống ma ma cầm mấy bộ y phục tới. Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Để xuống đi”. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì nữa, Tống ma ma đặt y phục lên bàn, lui ra ngoài.

Giữa đêm Hàn Nguyệt Nguyệt thức giấc, nhìn thấy một bóng người đi tới đi lui trước cửa phòng, nàng lẳng lặng tới bên cửa sổ, trời rất nóng, thật may là ban đêm không mở cửa sổ, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn qua khe hở, thấy đó là Tiểu Đào đang đứng suy tư không biết nghĩ gì.

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy nha đầu này rất kỳ lạ, bình thường một bộ vâng vâng dạ dạ, nhưng lúc không có người, nàng ta liền có bộ dáng suy tư, nàng đã thấy mấy lần.

Hàn Nguyệt Nguyệt lại nhẹ nhàng trở về giường tiếp tục ngủ, chỉ cần không chọc tới nàng là được, kéo chăn mỏng đắp cho hai nhi tử, cầm quạt quạt cho chúng.

“Tiểu Đào đâu?” sáng sớm thấy Châu Nhi tới hầu hạ, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Bình thường không phải là Tiểu Đào sao? Châu Nhi có chút không vui, rõ ràng mình thông minh hơn Tiểu Đào, tại sao lần nào vương phi cũng chỉ hỏi Tiểu Đào, nhưng vẫn cười nói, “Đêm qua Tiểu Đào gác đêm, nên sáng nay nghỉ bù”

Qua mấy ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự cảm thấy không chờ nổi nữa, buổi tối, cho Đoàn Đoàn và Viên Viên uống thuốc an thần, nàng ra ngoài xem tình huống thế nào.

Ở đây quả thật có rất nhiều ám vệ, nhưng khinh công Hàn Nguyệt Nguyệt cao siêu, dễ dàng tránh được, ra khỏi Huyên Nghi cung liền chạy tới Phượng Nghi cung, trừ hoàng hậu, nàng thật không biết còn ai có bản lĩnh ra tay với Mạnh Dịch Hiên.

Hàn Nguyệt Nguyệt đã tới mấy lần, nên biết cung của hoàng hậu ở đâu, lặng lẽ vào phòng, đã trễ thế này mà trên giường không có người. Hoàng hậu không ngủ còn đi đâu? Nàng đang định đi, ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân, vội nhảy lên xà nhà, ngưng thở.

“Các ngươi ra ngoài hết đi” hoàng hậu nói, cung nữ trong phòng lui ra hết, chỉ còn lại một cung nữ tâm phúc bên cạnh hoàng hậu.

“Tức chết ta” hoàng hậu cầm bình hoa trên bàn ném xuống, cung nữ này liền tiến lên tiếp được, “Nương nương chớ tức giận, bên ngoài còn có người đó”. Nghe vậy, hoàng hậu ngồi xuống, hung hăng đấm lên mặt bàn.

“Ngươi nói làm sao bây giờ? Hắn không chịu đến chỗ ta, đều do bọn hồ ly tinh kia.”

Cung nữ rót cho hoàng hậu một ly trà, “Nương nương chớ giận hại thân, mục đích của chúng ta cũng không phải là lấy lòng Mạnh Dịch Hiên”. Hoàng hậu liếc cung nữ một cái “Cần ngươi nhắc nhở bổn cung sao?”, nha đầu này ngày càng quá đáng, dám chỉ dạy mình.

“Nương nương nên sớm diệt trừ hai nhi tử của Vân vương mới phải, chủ nhân đã ra lệnh, không thể để bọn họ còn sống tới khi Vân vương hồi kinh”, cung nữ này chẳng có chút nào là sợ hoàng hậu cả.

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay bụm miệng lại, thì ra mục tiêu của bọn họ đúng là Đoàn Đoàn và Viên Viên, không được, nhất định phải nghĩ cách trốn đi, nhưng mà không phải Tăng Nhu và Mạnh Dịch Hiên yêu nhau sao? Sao Tăng Nhu lại muốn đối phó với hắn.

“Nào có dễ dàng như vậy, Mạnh Dịch Hiên phái không biết bao nhiêu ám vệ đến đó, đi vào còn khó khăn nói chi là ra tay, đều tại chính hắn không có bản lĩnh giết được Mạnh Dịch Vân”, nếu giết được Mạnh Dịch Vân rồi, thì Mạnh Dịch Hiên còn gì đáng sợ nữa.

“Đây là ý của chủ nhân, nô tỳ chỉ phụ trách truyền lời thôi, nương nương còn phải cẩn thận, ngày nào chưa giết Tăng Nhu, thân phận của người đều có thể bị phát hiện”. Hoàng hậu hiện tại không phải Tăng Nhu, đúng là tin động trời, nếu không phải Tăng Nhu, vậy nàng ta là ai? Với y thuật của nàng, nếu như hoàng hậu dịch dung, nàng đã sớm phát hiện rồi. Trừ phi gương mặt đó là thật, nhưng Mạnh Dịch Hiên và Tăng Nhu yêu nhau, không lý nào không phát hiện thê tử mình bị đổi?

“Ta tự biết, không cần ngươi phải nhắc nhở”, không thể để nàng ta chết được, nhất định phải từ từ hành hạ, cho nàng ta sống không bằng chết.

“Ai đó?” Nghe tiếng động, hai người lập tức đuổi theo, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm chạy xa.

“Đừng đuổi theo” cung nữ này ngăn hoàng hậu lại, “Vừa rồi có thể người kia đã nghe thấy hết chuyện chúng ta nói, không diệt trừ sao được?” hoàng hậu tức giận nói.

Cung nữ này đóng cửa lại, nói “Võ công người nọ cao hơn chúng ta, đuổi theo cũng không chắc sẽ giết được, dù sao đã vậy, không bằng chúng ta sớm hành động đi thôi, trước khi người đó kịp báo tin.”

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý, “Được, vậy tối nay ra tay luôn đi, cung nữ kia được không? Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất”, mất đi cơ hội này, ngày sau Mạnh Dịch Hiên nhất định sẽ hoài nghi.

“Yên tâm, nàng ta là người chủ nhân tự mình đưa tới, sẽ không có sai sót” hoàng hậu gật đầu, thuận tiện giết luôn Hàn Nguyệt Nguyệt là tốt nhất, cứ nghĩ đến ngày đó trong Huyên Nghi cung, Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói vui vẻ, là trong lòng lại hận cực kỳ. Lúc mình mới vào cung thay Tăng Nhu, Mạnh Dịch Hiên cũng dịu dàng cười với mình như vậy, nhưng bây giờ thì chỉ qua loa cho có lệ.

Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại Huyên Nghi cung, lập tức ôm Đoàn Đoàn và Viên Viên vào ngực, một mình nàng làm sao ôm được hai đứa đây, gấp chết mất, còn không đi, hoàng hậu sẽ phái người tới giết người diệt khẩu.

“Vương phi, người sao vậy?” nghe tiếng động trong phòng, Tiểu Đào gõ cửa hỏi.

Nghe thấy tiếng Tiểu Đào, Hàn Nguyệt Nguyệt trấn tĩnh lại, “Không có gì, tiểu vương gia không thoải mái chút thôi”. Nghe vậy, Tiểu Đào đẩy cửa vào, thắp đèn lên, đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Có phải đói bụng không ạ? Nô tỳ nấu cháo bưng đến nhé” thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang ôm tiểu vương gia ngồi trên giường, Tiểu Đào nói, trẻ con thường là do đói mới thức giấc nửa đêm.

“Không cần đâu, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, ngày nào cũng gác đêm vất vả lắm”. Chờ Tiểu Đào ra ngoài rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới rương lấy ra hai cái áo khoác.

Cột Đoàn Đoàn lên lưng, rồi ôm lấy Viên Viên, thổi tắt đèn, lặng lẽ nhìn tình huống bên ngoài, Tiểu Đào không có ở đây, Hàn Nguyệt Nguyệt ném ngọn đèn lên giường, dầu lập tức bắn đầy ra ngoài.

Nàng ra khỏi phòng, bay ra ngoài cung, muốn giết nàng, hừ, ta làm kế ve sầu thoát xác, giúp các ngươi ra tay trước.

Lửa bắt đầu lan ra, từ giường đến rèm rồi đến tường.

Tiểu Đào về phòng, chuẩn bị ngủ, Châu Nhi mở mắt, cười nhạo “Không phải ngươi gác đêm sao? Sao ở đây? Thấy vương phi ngủ thì lười biếng à, bình thường thấy ngươi khúm núm, cứ tưởng ngươi rất trung thành chứ”.

Tiểu Đào cúi đầu, “Là vương phi bảo muội trở về nghỉ ngơi”, không phải tại mình làm biếng, dù sao ban đêm cũng chẳng có chuyện gì đâu.

Châu Nhi cười lạnh, xoay người đưa lưng về phía Tiểu Đào “Chủ tử bảo ngươi về ngủ, ngươi liền về ngủ à, hạ nhân phải ra dáng hạ nhân, nếu không ngày nào đó bị bắt tội thì thảm.”

Nghe vậy, Tiểu Đào đành phải đi: đúng vậy, mặc kệ chủ tử nói gì, mình phải hoàn thành bổn phận của mình.

Tiểu Đào đi tới, thấy trong phòng sáng trưng, khuya rồi, vương phi không ngủ thắp nhiều đèn như thế làm gì, Tiểu Đào gõ cửa không thấy trả lời, bèn ngồi xuống bậc thang.

Lát sau gõ cửa tiếp cũng không thấy trả lời, Tiểu Đào đang lo lắng không biết có nên vào xem thử hay không thì thấy khói đen bay ra từ cửa sổ, bây giờ mới biết là trong phòng cháy rồi.

Tiểu Đào đẩy cửa xem, trong phòng là một biển lửa, không thể vào được, lập tức chạy về phòng mình, “Châu Nhi tỷ tỷ, Châu Nhi tỷ tỷ, không xong rồi, cháy rồi!” Châu Nhi còn đang ngủ, Tiểu Đào lập tức chạy đến bên giường lay Châu Nhi dậy.

“Cái gì? Để yên cho người ta ngủ”, Châu Nhi mở mắt trừng Tiểu Đào.

“Trời ơi, Châu Nhi tỷ tỷ, phòng vương phi cháy rồi, mau đi xem thử”, vương phi và tiểu vương gia vẫn còn bên trong, nếu có chuyện gì, không thoát khỏi tội chết đâu.

“Cái gì?” nghe vậy, Châu Nhi lập tức tỉnh táo, “Ngươi nói thật?” Tiểu Đào vội vàng gật đầu, “Nhanh đi dập lửa a, vương phi vẫn còn ở bên trong đó”.

Châu Nhi lập tức bung chăn ra, xỏ giày vào, y phục cũng không mặc thêm, liền chạy ra ngoài, Tiểu Đào theo sau, hai người chạy đến thì cửa phòng cũng bị thiêu trụi rồi.

“Đã cháy hết rồi”, nghe tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền tới, Châu Nhi kéo Tiểu Đào chạy ra ngoài, “Châu Nhi tỷ tỷ, đi đâu vậy, tìm người dập lửa à?”

Châu Nhi kéo Tiểu Đào trốn sau gốc cây, “Ngươi đần à, nếu chúng ta ở lại, nhất định chỉ có đường chết, còn không nhân cơ hội mà chạy trốn”, cháy lớn như vậy, chắc người bên trong cũng thành tro luôn rồi, trở về chỉ có chết mà thôi.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Đào lo sợ hỏi, trốn, trốn thế nào đây.

“Im miệng, còn cãi nữa ta bỏ ngươi lại bây giờ” bị Châu Nhi hù dọa, Tiểu Đào ngậm miệng, làm bộ đáng thương nhìn Châu Nhi.

“Thừa dịp hỗn loạn, chúng ta chạy ra ngoài, sẽ không ai chú ý tới đâu, chạy ra khỏi đây rồi nói sau”, Tiểu Đào gật đầu.

Huyên Nghi cung cháy, rất nhiều người ra ngoài xem náo nhiệt, người ra ra vào vào, không ai chú ý tới hai tiểu cung nữ. Đến khi Mạnh Dịch Hiên nhận được tin tức chạy đến, thì Huyên Nghi cung đã cháy sạch toàn bộ rồi.

“Các ngươi canh chừng thế nào mà cháy cũng không biết” nhìn bọn người đang quỳ dưới đất, Mạnh Dịch Hiên quát, nếu Vân vương phi và hai nhóc có chuyện gì, những kẻ này cũng đừng mong sống nữa.

“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng” thị vệ không ngừng dập đầu. Hoàng hậu nghe tin chạy tới, thấy Mạnh Dịch Hiên đang nổi giận, nói “Vương phi và tiểu vương gia không sao chứ?” mình còn chưa ra tay, đã cháy rồi, đúng là trời giúp mình mà.