Edit: Xíu

Chương Hữu Khánh và Chu thị rất nhanh đi xuống giương, mặc quần áo vào rồi đi theo Chương Trình, đẩy cửa phòng ra, Chu thị vội chạy đến bên giường, nhìn thấy con hai gò má đỏ ừng, mắt mấp máy, lòng như bị chuỳ sắt nện xuống một phát, hai mắt nhất thờ mờ ra, cả người ghé vào bên giường,"Hưng Tử, Hưng Tử, con tỉnh lại đi, trên người có chỗ nào không thoải mái không, dậy nói với nương đi". Lời vừa nói ra, cổ họng không khỏi nghẹn ngào.

"Nương bọn nhỏ, đừng như vậy, Trình Tử không phải đã nói là đi mời Lâm đại phu rồi sao, nàng đừng lo lắng, con sẽ không có chuyện gì đâu". Chương Hữu Khánh đi vài bước đến bên giường, nhìn mí mắt con trai không mở ra, trong lòng bị đè nén lại, giống như tảng đá to nện mạnh vào, hắn lại là người thật thà chất phát, gặp phải chuyện như vậy, cũng không thể không bình tĩnh lại, nếu không vợ cùng các con sẽ lo lắng rối loạn lên.

Chương Vân ngồi ở bên giường, sống mũi đã chua xót, lúc này lòng nàng giống như một quả bóng vậy, bên trong không có một điểm gì, thật sự rất sợ hãi, ở thời cổ đại có quá nhiều trẻ em chết non, mà lúc này Chương Hưng đã lâm vào hôn mê, nàng sợ tiểu đệ tham ăn, ham chơi cứ như vậy mà bị tử thần mang đi, nàng lại càng sợ hậu quả này là do chính mình gây ra, nỗi sợ hãi ấy cứ ôm chặt lấy người nàng.

Chu thị yên lặng rơi lệ, Chương Hữu Khánh ở bên cạnh đỡ, dùng những lời nói không am hiểu an ủi nàng, Chương Trình luôn luôn cầm ngọn đèn đứng ở trong sân hướng ra ngoài nhìn xung quanh, lúc này chỉ có Thường Quyên đứng ở phía trước Chương Vân, thấy vẻ mặt nàng uể oải, sợ sệt như vậy liền cầm lấy tay nàng, không biết nên an ủi như thế nào, hiện giờ trong lòng Thường Quyên cũng bất ổn, nàng sợ hãi bản thân cũng bị giống như Chương Hưng vậy.

Trong lúc nhất thời, cả phòng đều chìm trong mây mù đen tối, tâm trạng mọi người ai cũng rất nặng nề.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Chương Trình chờ ở trong sân, đột nhiên cất cao giọng hô:" Đến, đến, đại phu đến rồi".

Tiếng hô này làm cho mọi người trong phòng chấn động, nhất là Chu thị ngã bổ xuống, liền đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài cửa, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang lao về phía trong sân, bọn họ vội càng chạy tới, đợi đến khi tới gần mới nhận ra Hồng Thành trong số đó, liền xông lên, lớn tiếng nói:"Tiểu đại phu, ngươi mau cứu Hưng Tử của ta đi, nhất định phải cứu hắn".

Chương Trình lúc này cũng chạy tới, giơ cao ngọn đèn dầu chiếu sáng, trong phòng Chương Vân một điểm cũng không chậm hơn Chu thị, Chu thị chân trước vừa chạy ra thì chân sau nàng cũng chạy tới, trong lòng sốt ruột lo lắng không thôi, ngay cả Thường Quyên cũng đi ra.

Hồng Thành lúc này vẫn còn thở hổn hển, gặp Chu thị cổ họng nghẹn ngào, vẻ mặt kích động như vậy cũng bất chấp thở hổn hển, vội hỏi:"Thím, đã mời sư phụ chưa, người đừng hoảng hốt, để cho cháu nhìn xem Hưng Tử trước đã".

Nhắc tới điều này, Chu thị mới giật mình đi lại, vội kéo cánh tay Hồng Thành mang hắn cùng vào trong phòng," Ngươi mau nhìn xem, mau nhìn xem".

Vì vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại đi vào trong phòng, mà cũng không ai chú ý tới, Thường Mãn người chạy sau cùng với Hồng Thành.

Thường Mãn lúc này cúi người, đặt hai tay lên đầu gối, cũng thở hổn hển, hai mắt lại trừng lớn, dưới bóng đêm bao phủ mơ hồ nhìn thấy Chương Vân đang đứng ở trong đám người, nhưng mắt mở to nhìn như thế nào cũng không thấy rõ ràng được bộ mặt của nàng, đang muốn chạy tới thì nàng thấy nàng đã xoay người chạy ra khỏi phòng, trong lòng liền lo lắng, không biết được lúc này nàng sẽ như thế nào.

May mà, hắn thấy Thường Quyên vừa vặn đi qua chuẩn bị vào phòng, vội vã sải bước dài tới, kéo cánh tay Thường Quyên, kéo sang một bên.

Thường Quyên nhất thời chưa biết rõ được tình hình, thấy ai đó kéo tay mình thật mạnh, bất giác nàng lấy cùi chỏ đánh mạnh vào bụng Thường Mãn, khiến Thường Mãn ôm bụng tránh sang một bên.

"Là ta". Thường Mãn nhân lúc bước sang một bên, miệng hô lên, Thường Quyên chợt nghe ra đây là giọng nói của Thường Mãn , lúc này mới quay đầu lại nhìn.

"Mãn tử cao, sao lại là ngươi, không phải ngươi đi mời Lâm đại phu sao?". Thường Quyên kinh ngạc trừng to mắt, tuy rằng ban đêm tối không nhìn thấy rõ, nhưng bằng vào sự quen thuộc của gai người, nàng cũng nhận ra người trước mắt là Thường Mãn.

"Thường Minh ca thay đổi với ta rồi, đừng nói lời này nựa, ta hỏi muội, Vân nhi thế nào rồi? Có phải rất khổ sở hay không? Có khóc không? Còn có Hưng Tử có tỉnh lại không? Muội có an ủi Vân nhi hay không? Vân nhi có hay không......Thường Mãn hỏi liên tục, Thường Quyên không biết nên trả lời câu nào, không đợi hắn hỏi xong liền nói ra:"Hưng Tử còn chưa có tỉnh, Vân nhi làm sao có thể không khó chịu, nhưng nàng không có khóc lớn, muội cũng không biết an ủi như thế nào, còn cái khác muội thực sự không biết, ngươi vẫn tự mình đi vào xem đi". Thường Quyên đem lời nói xong liền quay vào phòng.

Lúc này ngoài phòng chỉ còn lại một mình Thường Mãn, hắn đứng trong bóng tối, do dự một hồi, cuối cùng bước vào phòng, đi vào phòng, chỉ thấy căn phòng vốn không rộng lắm đã chật ních người, hắn chỉ có thể đứng ở cạnh cửa, kiễng chân nhìn vào trong, nhưng chỉ thấy Chương Vân quay mặt về phía cửa ngồi trên mép giường, nên không thấy rõ ràng vẻ mặt của nàng, mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng không thể tự nhiên xông vào được, chỉ có thể đứng ở cửa chờ.

Chương Vân ở trong phòng nhìn Hồng Thành bắt mạch, một lúc lâu sau đi qua, Hồng Thành thu lại tay bắt mạch, nhìn xuống Chương Hưng, Chương Trình vội vàng di chuyển ngọn đèn dầu về phía trước để hắn nhìn thấy rõ ràng hơn, mà lúc này tất cả mọi người đều nín thở chờ kết quả bắt mạch, không ai dám phát ra tiếng động, trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng kim châm rơi.

Hồng Thành tựa vào ánh sáng của ngọn đèn mà nhìn sắc mặt của Chương Hưng, sau đó xắn tay áo lên xem, rồi quấn ống quần dưới chăn xem, trên bụng, sau lưng cũng không bỏ qua, cuối cùng là mở miệng ra nhìn vào trong miệng, sau khi đắp lại chăn xong thì quay lại nhìn Chương Hữu Khánh với Chu thị.

"Đại thúc, thím, cháu không có nhiều kinh nghiệm về bắt mạch, cho nên thật sự không nắm chắc được, cháu chỉ có thể nói là có sáu, bảy phần Hưng Tử bị thuỷ đậu". Hồng Thành không phải là khiêm tốn, mà hắn thật sự không thể khẳng định, hắn đi theo Lâm đại phu vài năm, đã từng thấy qua bệnh thủy đậu, chủ yếu đều là trẻ nhỏ, còn Chương Hưng đã được tám tuổi cũng chưa có gặp phải bị thuỷ đậu, huống hồ nhìn bệnh trạng so với thủy đậu bình thường còn nghiêm trọng hơn, cho nên hắn không nắm chắc.

Hồng Thành vừa thối ra lời này, tất cả mọi người Chương gia trong lòng như có lửa đốt, lúc này đã mời đại phu mà không thể cho ra kết quả khẳng định, kết quả chuẩn đoán không có thì căn bản không có biện pháp nào điều trị đúng bệnh, như thế làm sao bọn họ có thể không vội vàng lo lắng cho được.

Chu thị lúc này không thể nhịn được nữa, nước mắt rơi thành từng sợi dây, bổ nhào vào trước giường, lay lay Chương Hưng:"Hưng Tử, con mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, đừng doạ nương a". Chuyện đến lúc này không còn cách nào khác, Chương Hữu Khánh chỉ có thể cố trấn tĩnh, kìm nén đi đến bên cạnh Chu thị vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.

"Tiểu đại phu, đến ngươi cũng nhìn không ra, Hưng Tử lúc này cũng không có tỉnh lại, chúng ta nên làm như thế nào mới tốt?". Hiện giờ người trong nhà đều đang hoảng loạn, mặc dù trong lòng Chương Trình cũng một đoàn rối bời, nhưng trong nhà không thể không có người làm chủ mọi việc được, chỉ có thể nén nỗi buồn, nâng cao tinh thần hướng về Hồng Thành hỏi.

Hồng Thành trong lòng cũng rất khó chịu, hận mình học không giỏi không giúp được người khác, chỉ có thể ủ rũ nói: "Tuy rằng ta không nắm chắc, nhưng mặc kệ thế nào thì cũng phải tìm cách trước, người hắn hiện giờ rất nóng nên bây giờ chỉ có thể làm giúp hắn hạ nhiệt bớt nóng đi rồi đợi sư phụ tới ".

"Được rồi, ta sẽ đi lấy nước, lau người cho Hưng Tử." Chương Trình vừa nghe xong vội vàng đáp lại, xoay người định bỏ đi, nhưng Chương Vân lúc này đột nhiên bật dậy chạy ra khỏi phòng như trốn tránh nói: "Để ta đi lấy nước".

Chương Vân vùi đầu chạy ra khỏi phòng, lúc này vừa khéo Thường Mãn đứng ở cửa , khi Chương Vân chạy ra thì đập phải người hắn, Thường Mãn vội lấy hai tay đỡ nàng, cố định thân thể của nàng để tránh bị ngã sấp xuống.

Chương Vân không nói lời nào, dùng sức đẩy mạnh hắn một cái, tránh thoát chạy tới phòng bếp cũng không quay đầu nhìn lại. Ngay khi Chương Vân thoát ra chạy đi, Thường Mãn theo bản năng đuổi theo bóng lưng nàng trong bóng tối,

Chương Vân vào bếp, trong phòng bếp không có một tia ánh sáng nào, trong bếp cũng không có đèn dầu, sau khi lò mò đi một lúc cuối cùng cũng tới được trước bếp lò ,vươn tay lấy đá lửa trên bếp, dùng tay xoa xoa, đánh tới tấp.

Đánh vài lần mà đá lửa vẫn không bốc cháy, nàng cảm thấy tay mình đang run, căn bản không thể đánh lửa được, sau đó cuống quýt đập mạnh một chút lại rơi xuống đất, vội ngồi xổm xuống sờ chạm lấy nó nhưng mà không thấy ở đâu, lúc này không nước mắt lại trào ra.

Chương Vân sức lực trên người như bị lấy đi, mông đập trên mặt đất, cả người như vậy ngồi trên mặt đất bùn lạnh băng co lại thành một quả bóng, ôm đầu, nước mắt chảy ròng ròng.

Nàng sợ hãi mất đi người thân, bởi vì nàng đã từng mất đi qua một lần, khi tỉnh lại trong không gian thời gian này nàng đã mất hết người thân, trong lòng rất đau, nhưng lại tự nhủ với bản thân mình rằng, tối thiểu thì mình vẫn còn sống, cho dù là một mình, cũng phải kiên cường để sống sót.

Chỉ trong 4 tháng ngắn ngủi, suy nghĩ của nàng đã thay đổi vì cảm thấy bản thân mình không đơn độc, ở trong thời gian và không gian này, nàng còn có một gia đình, điều đó khiến nàng cảm thấy an tâm, gia đình ấm áp, nàng đã hòa nhập vào một phần của gia đình này rồi, không còn một mình lẻ loi nữa .

Nhưng mà, cho đến lúc này, nỗi đau mất người thân chợt ập đến, bủa vây khiến nàng như rơi xuống biển sâu, cảm thấy thật khó thở, như có thể chết đuối bất cứ lúc nào, nước mắt là thứ duy nhất nàng có thể lựa chọn cách trút giận, cứ thế để cho nó vỡ ra.

Khi Thường Mãn lao vào phòng bếp, chỉ cảm thấy trước mặt là bóng tối, bóng dáng đằng sau đuổi theo đột nhiên biến mất, tim như bị kim châm, lao vào không quan tâm, dưới chân hắn đã đụng phải nhiều thứ, nhưng tìm không thấy Vân nhi, cả người hoảng hốt.

"Vân nhi, ngươi có đó hay không, Vân nhi, Vân nhi....". Thường Mãn gọi liên tục, giọng có chút hơi run, thời điểm đi lên phía trước, đột nhiên đụng phải một nơi mềm mại bên dưới, hắn vội dừng chân lại, như là cảm nhận được điều gì đó, bỗng chốc liền ngồi xuống dưới.

"Vân nhi, là ngươi sao?". Thường Mãn vươn tay sờ sờ liền đụng phải tóc Chương Vân, lúc này mới biết chắc chắn là nàng, cả người không khỏi buông lỏng ra.

"Vân nhi, đá lửa ở đâu rồi, có rơi ở đâu không, ta lấy giúp ngươi đánh lửa lên". Thường Mãn cho rằng nàng bị vấp ngã xuống nên mở miệng hỏi, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy người trả lời, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Vân nhi, ngươi thế nào? Nói chuyện với ta đi". Lúc này mới sực nhớ ra, từ hồi lâu tới giờ chỉ có một mình hắn nói chuyện, Thường Mãn không khỏi lo lắng, trên tay lại không dám động sờ lấy, chỉ có thể tiếp tục hỏi nàng, nhưng không có đáp lại một chút nào.

Thường Mãn lúc này vội muốn chết, đang định bỏ qua không quan tâm, trước ôm lấy nàng đi ra ngoài rồi nói, phòng trường hợp nàng bị ngã xuống ở nơi này không nói được chuyện thì làm sao bây giờ, cò vậy hắn duỗi hai tay ra, định ôm lấy nàng.

Tay còn chưa có chạm vào Chương Vân, trong bóng đêm truyền đến một tiếng động âm thanh nhọc nhằn, Thường Mãn liền nghe thấy, đây là tiếng khóc đến không thở nổi, trong lòng không khỏi thắt lại, vội vươn tay về phía trước, thì đụng phải cánh tay nàng, liền ôm nàng vào lòng: "Vân nhi, có phải ngươi đang khóc không, đừng khóc, nhất định chuyện này không liên quan đến ngươi, Hưng Tử sẽ không có chuyện gì, thật đấy, ngươi tin ta đi".

Chương Vân ngồi ôm đầu, lúc này toàn bộ đều vây trong lồng ngực rắn chắc, nàng muốn dãy giũa mà đẩy ra, nhưng lại không có sức lực, đầu óc rất hỗn loạn, ba mẹ kiếp trước, ngươi thân lúc này luôn luôn hiện ra trong tâm trí của nàng, trừ bỏ rơi lệ ra, nàng cái gì cũng không thể làm được.

"Đừng khóc nữa, ngươi trốn vào chỗ này khóc thì có thể giúp được gì cho Hưng Tử, mau lau nước mắt đi, ta nấu nước ấm cho ngươi đi lau người Hưng Tử, hắn vẫn đang còn sốt đó". Thường Mãn biết rằng, lúc này chỉ có Chương Hưng mới có thể đánh thức nàng ấy dậy, khi đang nói chuyện liền sờ soạng qua, cố gắng đưa tay sờ mặt lau nước mắt cho nàng.

Câu nói của Thường Mãn đột nhiên đập vào tâm trí đang rối bời của Chương Vân, đúng vậy, Hưng Tử đang đợi mình lau thân thể, nàng đột nhiên buông tay đang ôm đầu ra, muốn đứng dậy đi nấu nước nóng.

"Vân nhi, muội sao lâu như vậy, nước nóng vẫn chưa được sao?". Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, ánh sáng cũng theo đó tiến vào, Chương Trình đang cầm ngọn đèn dầu bước vào phòng bếp.

Vừa vào phòng bếp, liếc mắt một cái liền thấy trên mặt đất lộn xộn, còn có hai người co rụt lại ở đằng kia, Thường Mãn đang ôm Chương Vân vào trong ngực, ngay khi cảnh tượng này đập vào mắt, Chương Trình chỉ cảm thấy oanh động một tiếng, cơn tức giận bốc xông thẳng lên trán, chưa kịp suy nghĩ gì thì ngọn đèn dầu đã đổ xuống, lao lên túm lấy Thường Mãn, rồi bay tới đánh cho hắn một cú đấm mạnh.