Edit: Xíu

"Trình Tử, ngươi hiểu lầm rồi ......". Ngọn đèn dầu vừa rơi xuống đất, ngọn lửa liền dập tắt, trong bóng tối Thường Mãn không nhìn thấy rõ nắm đấm của Chương Trình bay tới, nên bị đánh thẳng vào mặt,gò má đột nhiên đau nhức, vội vàng vươn tay ra nắm lấy, vặn trụ lại cánh tay Chương Trình, miệng giải thích.

Khi một cánh tay bị vặn trụ lại, Chương Trình lập tức đổi tay, tung một nắm đấm khác, mắng:"Hiểu lầm gì, rõ ràng là ngươi thừ dịp ban đêm tối chiếm tiện nghi của Vân nhi, ta đánh chết ngươi".

Thường Mãn cũng biết, Chương Trình đối với người muội muội này trông coi quý như bảo bối, nhất thời nào có thể nghe hắn giải thích đây, chỉ có thể vươn tay ra lần nữa, dùng hết sức của mình, muốn siết chặt cánh tay còn lại của Chương Trình, nhưng Chương Trình cũng không phải là ngồi không, những đứa trẻ ở thôn quê, không có gì khác ngoài toàn thân sức mạnh, hơn nữa dưới cơn tức giận, Thường Mãn đâu thể kiềm chế được, lập tức bị hắn tránh thoát, không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cúi đầu dùng sức ôm lấy thắt eo của Chương Trình, hai người nhất thời đều ngã xuống dưới mặt đất giãy giụa.

Trong nháy mắt, hai người đều đã như thế này, Chương Vân tuy rằng không nhìn rõ, nhưng cũng có thể đoán được là tình huống gì, vội vàng lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, kêu lên:" Đại ca, đừng đánh nhau, vừa rồi muội bị ngã sấp xuống, Thường Mãn chính là đến đỡ muội dậy lên mà thôi, ca đừng hiểu lầm".

Thấy Chương Vân kêu lên như vậy, Chương Trình lúc này mới thoáng tìm về được lí trí, dừng nắm đấm phía sau lưng Thường Mãn lại, sau khi thở hổn hển hít thở mấy hơi xong, khàn giọng nói:"Không đánh nữa, ngươi mau nới lỏng tay ra".

Thường Mãn cũng mệt rồi nên từ từ buông tay ra, Chương Trình thấy lực đạo trên eo buông lỏng liền dùng sức đẩy mạnh Thường Mãn lùi ra phía sau.

Thường Mãn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nên đụng phải thùng nước, rầm rầm một tiếng, chân đau đến suýt chút nữa ngã xuống đất, không nhịn được tức giận nói: "Ngươi không phải nói không đánh nữa sao, nói chuyện không giữ lời".

Mặc kệ thế nào, thì bản thân muội muội cũng chịu ủy khuất, Chương Trình lúc này vẫn còn tức giận trong lòng, nên khi nghe Thường Mãn nói như vậy , từ trong lỗ mũi phát ra "Hừ" một tiếng, không để ý đến hắn, cũng không giải thích, trực tiếp hô lớn:"Vân nhi, muội đi ra ngoài, nước để ta lấy".

Đại ca đã mở miệng, Chương Vân cũng không thể phản bác, đành dời bước chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, khi ra đến cửa liền nói nhỏ:"Hai người đừng đánh nhau nữa".

Mới vừa đi đến trước cửa phòng thì cửa phòng phía tây mở ra, Chương Liên Căn rốt cục kinh động thức dậy, đi về hướng phòng Chương Vân, lúc đến gần mới phát hiện Chương Vân đang đứng bên cửa: "Vân nhi, xảy ra chuyện gì, nửa đêm rồi mà còn ồn ào như vậy?".

Chương Vân cũng biết, việc này khẳng định không giấu diếm được, liền thành thật trả lời:" Ông nội, người đừng nóng vội, Là Hưng Tử bị bệnh, nhưng tiểu đại phu đã đến rồi, Lâm đại phu cũng đã cho người đi tìm rồi, lúc này hắn rất nhanh sẽ đến......".

"Bị bệnh sao? Có nặng hay không? Tiểu đại phu có nói gì về tình hình bệnh không?". Chương Liên Căn vừa nghe xong, làm sao có thể không nóng vội được, miệng hỏi liên tục, tay đẩy cửa đi vào trong phòng.

Chương Vân cũng đi theo vào, lúc này không cần nàng giải thích, sau khi vào phòng, ông nội tự nhiên sẽ hiểu được tình huống trước mắt là gì.

Chương Hữu Khánh và Chu thị thấy Chương Liên Căn đi vào, vội đứng dậy, Chương Liên Căn cũng không hỏi thêm nữa, sài bước đi qua bên giường, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu nhìn Chương Hưng đang nằm trên giường.

Nhìn thấy tình cảnh này, Chương Liên Căn tự nhiên cảm thấy đau trong lòng, tay vỗ "Phách, Phách" xuống giường, lớn tiếng nói:"Vì sao lại biến thành như vậy? Các ngươi mang theo đứa nhỏ thế nào".

Chương Liên Căn tính khí mau nóng, người trong nhà này đều hiểu được, hơn nữa là trưởng bối nên tự nhiên không ai dám chống đối cãi lại, Chương Hữu Khánh cúi đầu, để mặc cho cha mắng, Chu thị lau nước mắt, nhưng cũng không dừng lại được.

Chương Liên Căn mắng một câu, cũng không có suy nghĩ mắng tiếp nữa, vội quay đầu nhìn Hồng Thành gấp giọng hỏi:"Tiểu đại phu, Hưng Tử đến cùng là sao vậy?".

Hồng Thành vừa sốt ruột, vừa đau lòng lão gia tử, trong lòng rất hổ thẹn, muốn an ủi nhưng lại không biết nói như thế nào, miệng mấp máy đóng mở, chính là không dám nói ra, thật sự sợ làm lão nhân gia bị thương tâm.

Đây thực sự như là một cơn bão kinh hoàng ập đến với tiểu đại phu, Chương Liên Căn thấy hắn vài lần mở miệng mà cũng không nói ra được câu gì, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè ép đến nặng nề, tính khí cũng trở lên nôn nóng hơn, đang muốn thúc giục thì bên ngoài truyền đến âm thanh khác," Hữu Khánh thúc, thím, Lâm đại phu đến rồi".

Chương Liên Căn vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chân bước ra khỏi phòng Chu thị tự nhiên cũng không đợi chờ được nữa mà vội vàng đi theo ra ngoài.

"Thành Xương, ngươi đến đây thì tốt rồi, mau, đi vào nhìn xem Hưng Tử một cái". Chương Liên Căn đi lên lôi kéo Lâm đại phu vào phòng, Chương Trình, Thường Mãn nghe được tiếng nói cũng chạy ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Lâm đại phu đến, Chương Trình cũng muốn vào phòng xem chuẩn đoán kết quả bệnh của Chương Hưng, nhưng nước nóng lại chưa có nấu xong, hắn lại không thể đi, không khỏi do dự đi lại vài bước, nhìn thẳng về phía phòng bên kia.

Thường Mãn cũng đã nhìn ra Chương Trình muốn đi qua phòng bên kia, lập tức đẩy hắn một phát,"Đi đi, nước nóng để ta nấu".

Đột nhiên bị đẩy một phát như vậy, hơn nữa cơ thể đang ngó nghiêng nhìn sang ngang, nên cả người Chương Trình ngã thẳng về phía trước, lảo đảo vài bước, lắc chân mấy cái mới đứng vững được, lửa giận bốc lên, cả giận quay đầu lại:" Ngươi đây là trả thù ta, vẫn là muốn đánh một lần nữa a".

"Ngươi không muốn nghe Lâm đại phu chuẩn đoán thì thôi, vậy tiếp tục đi theo ta, nếu muốn nghe thì còn không đi đi". Vừa rồi Thường Mãn quả thật có chút cố ý, nhưng bảo hắn đi vào phòng kia thực sự là vì nghĩ cho hắn.

Chương Trình nghe đến đây, tức giận đến nghiến răng, nhưng lúc này đệ đệ vẫn là quan trọng nhất, cũng không muốn ở đây lãng phía đánh nhau với hắn, dù trời tối như thế nào đi chăng nữa thì cũng có người nhìn thấy, liền hung hăng trừng mắt hắn một cái rồi quay người chạy vào trong phòng.

Thấy Chương Trình đi rồi, Thường Mãn thở ra, đi vào phòng bếp, sờ soạng một lúc lâu mới tìm thấy đá đánh lửa, đánh lửa đá tìm ngọn đèn dầu rơi xuống đất, đốt sáng bấc, nhặt những đồ đạc rơi dưới đất lên cất gọn , rồi đi đến cạnh bếp lò, không hiểu sao lại nhớ tới cái ôm Chương Vân , thân thể bỗng như thiêu đốt, nóng rực, hơi nóng nhuộm đỏ cả vành tai, cảm giác như thân thể mềm mại vẫn đang nằm trong vòng ngực hắn, khiến cho tim đập mạnh hơn.

"Nghĩ gì đâu à, đệ đệ nhà người ta còn đang bị bệnh, còn không có nghĩ ngợi gì cả, đừng nghĩ". Thường Mãn vươn tay vỗ nhẹ sau ót đầu, lẩm bẩm vài câu trong miệng, ép buộc bản thân không được nghĩ lung tung, rồi đem rổ, và những thứ khác nhặt trở lại, sau đó cầm cái chậu gỗ đi đến giữa bếp cái nồi sắt để múc nước ấm.

Thường Mãn bưng chậu nước ấm đi đến cửa phòng, vừa vặn nghe được lời Lâm đại phu nói:"Ừ, đó là bệnh thủy đậu, chỉ là phần lớn bệnh thuỷ đậu xảy ra khi còn nhỏ, còn Hưng Tử tuổi lớn nên có chút nghiệm trọng hơn so với trẻ nhỏ tuổi".

"Vậy phải làm sao bây giờ? Đến cùng có vấn đề gì không?". Chu thị lo lắng vội hỏi.

"Không có gì đáng ngại, ta sẽ kê đơn thuốc, uống trong vài ngày sẽ khỏi, tuy nhiên lát sau sẽ nổi mẩn đỏ và mụn nước, các ngươi để ý một chút, bằng không sẽ lưu lại sẹo, ngoài ra không được cho uống đồ nóng, lạnh, các món ăn kích thích, ăn nhiều dầu mỡ, cố gắng ăn thanh đạm như, cháo, súp sẽ tốt hơn, cơ thể cần uống nhiều nước". Lâm đại phu vuốt râu dặn dò Chương Hữu Khánh với Chu thị, Chu thị vội vàng gật đầu, lúc này trái tim đang treo lơ lửng mới chầm chậm rơi xuống.

Nhìn bộ dạng của Lâm đại phu, hẳn là không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Chương Vân lúc này liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó toàn thân thả lỏng, chỉ cảm thấy đau nhức và rất mệt mỏi.

Lâm đại phu nói xong đứng dậy từ trong hòm thuốc lấy bút, mực, giấy đặt xuống bàn, cầm bút viết đơn thuốc, cẩn thận đem mấy vị thảo dược viết ra, sau đó Lâm đại phu gác bút, dùng miệng thổi thổi để nét mực khô nhanh hơn.

Hồng Thành ở bên cạnh vừa giúp mài mực, vừa nhìn sư phụ kê đơn thuốc, trong đầu rất mâu thuẫn, trong lòng cảm thấy khổ sở vì y thuật nông cạn của mình, vừa tràn đầy khát khao có thể trở thành một đại phu như sư phụ, lại cảm thấy bản thân học quá ít, nhất định phải nỗ lực chăm chỉ để học giỏi y thuật, giống như sư phụ, hành y cứu người.

Nghĩ đến đây, Hồng Thành chuyển sự chú ý sang nhìn sư phụ, Lâm đại phu lúc này đã thổi khô nét mực rồi đưa đơn thuốc cho Chương Hữu Khánh:"Trong đơn thuốc này có hoàng cầm, hoàng liên, sinh hoàng, sài hồ, những thứ này ta đều có, có thể dùng làm thuốc ngay, nhưng còn thiếu ba vị thuốc là thạch cao, cây mẫu đơn và cây cô sơn, ngươi phải đến hiệu thuốc trong thị trấn để lấy, các ngươi cầm đơn thuốc này của ta đi qua rồi có thể mua được ba vị thuốc này". Thuốc trong hiệu thuốc luôn đắt hơn so với bên Lâm đại phu, vì vậy nếu Lâm đại phu có thuốc thì người dân sẽ không đi mua ở tiệm.

Lâm đại phu vừa mới nói xong, ngoài cửa truyền đến giọng nói:" Lâm đại phu, nhà đại bá cháu có thạch cao, không cần phải đi hiệu thuốc mua, người phân phó một tiếng, muốn bao nhiêu là có thể đến lấy".

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều quay lại nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Thường Mãn đang bưng chậu gỗ nói, Thường Mãn nói như thế này, Thường Minh, Thường Lượng đang đứng trong phòng mới phản ứng lại:"Đúng, đúng, nhà cháu có thạch cao, Hữu Khánh thúc không cần đi hiệu thuốc mua, chỉ cần đến nhà cháu lấy là được". Nhà hắn làm đậu phụ, thạch cao đương nhiên không thể thiếu.

Chương Hữu Khánh nghe xong vội vàng cảm ơn, Thường Mãn lúc này mới bước vào trong phòng , đưa chậu gỗ nước nóng cho Chương Hữu Khánh rồi quay lại ra cửa.

Lâm đại phu liếc nhìn nước nóng trong chậu gỗ nói:"Nếu bạn muốn lau người cho Hưng Tử để giải nhiệt, thì nên dùng nước ấm, nước này vẫn còn quá nóng, để nguội một chút nữa rồi mới dùng, nhớ kỹ, phải để tự nhiên nguội bớt chứ không được thêm nước lạnh vào.

"Được". Chu thị vội vàng đáp lại, đặt cái chậu gỗ trên băng ghế sang một bên để nước nóng nguội tự nhiên.

Hiện giờ chẩn đoán bệnh đã xong, đơn thuốc đã được kê, không còn việc gì nữa, Lâm đại phu liền cáo từ, Chương Trình vội nói:" Lâm đại phu, trời đã muộn như vậy rồi, cháu sẽ đưa người trở về".

"Đúng, đúng, Trình Tử, cháu nên đưa Lâm đại phu trở về". Chương Liên Căn liền tán thành, Lâm đại phu từ chối không được, chỉ có thể đi theo sau Chương Trình đi ra khỏi phòng, Hồng Thành cầm hòm thuốc , liếc nhìn Chương Vân rồi mới đi ra khỏi phòng, Thường Quyên, Thường Minh, Thường Lượng cũng nói lời cáo từ, Thường Mãn nhìn Chương Vân, thấy vẻ mặt nàng không còn mất kiểm soát như lúc trước nữa, lúc này mới yên tâm rời đi.

Thường Minh, Thường Lượng, Thường Quyên đuổi đi theo sau Lâm đại phu, trước khi rời khỏi sân liền hỏi ăn thịt chuột nướng có bị nhiễm bệnh hay không.

"Nướng chuột đồng?" Lâm đại phu nghe xong rất kinh ngạc, sau biết được là chủ ý của Chương Vân, không khỏi bật cười vui vẻ, cười xong liền nói với bọn họ không có việc gì, mấy huynh đệ Thường gia nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Thành đeo hòm thuốc trên lưng đi theo sau, khi nghe được nướng chuột đồng xuất phát từ Chương Vân, bước chân liền dừng lại một chút, quay lại nhìn phòng ở trong sân hàng rào một hồi lâu rồi mới bước nhanh chân đuổi theo Lâm đại phu.