"Tôi biết lấy tôi chỉ là miễn cưỡng, nhưng đừng nhìn tôi với ánh mắt thù hằn như thế được không? Tôi cứ tưởng tôi đốt nhà anh kiếp trước đấy!" Lam ngẩng đầu nhìn Bách Tùng, cô khẽ nói.
Ánh mắt Bách Tùng nhìn Thanh Lam khiến cô có cảm giác lạnh sóng lưng.

Lần đầu tiên đi chụp ảnh cưới, chú rể dùng ánh mắt đuổi cùng giết tận nhìn cô dâu như thế này ư? Nếu không mặc váy cưới, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là chụp ảnh sát nhân chuẩn bị phạm tội cũng không có gì là sai.
"Tôi không biết tạo dáng." Bách Tùng nói.
Anh không biết tạo dáng, chụp ảnh kiểu này cũng là lần đầu tiên, chưa kể đến đối tượng chụp cùng là nữ, còn là vợ sắp cưới nữa.

Tùng thừa nhận anh khô khan, mấy kiểu ôm ấp tình cảm này, anh tạo không ra dáng được.

Đến cả ánh mắt "tình" ông anh trợ lý kia nói.

Tùng còn chưa hình dung ra được.
Bất thình lình, Thanh Lam choàng tay qua cổ Bách Tùng.

Anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô, Lam cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, đầu cô nghiêng nghiêng, đôi mắt nâu nhạt trong veo như kiếm tìm một điểm giao nhau trong đáy mắt Bách Tùng.
"Cúi đầu xuống thêm chút nữa, nhìn vào mắt tôi, nghiêng đầu một chút."
Bách Tùng ngẩn người đôi chút, sau đó anh cũng máy móc làm theo lời Thanh Lam.

Chẳng hiểu vì sao, lúc cô nhìn anh như thế, nói với anh như thế.

Tùng có cảm giác như mình đang bị Lam thôi miên.

Lời nào cô nói ra, anh cũng làm theo hết.

Bách Tùng cúi đầu xuống, mặt anh sát gần mặt cô.

Không chút ngần ngại, Bách Tùng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tròn kia.

Như có một sự lôi cuốn tiềm tàng nào đó, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp của anh bị đôi mắt trong veo giữ chặt.

Anh thấy trong lòng mình có chút gì đó lạ lạ.


Bách Tùng cụp mắt xuống như muốn che giấu cảm xúc lạ lẫm.
"Đặt tay lên eo tôi." Lam khẽ nói, bên tai Tùng.
Tay anh đặt lên eo Lam, thế nhưng bàn tay Tùng vẫn có lại thành nắm đấm đặt hờ bên hông Lam.

Cô đưa mắt nhìn tay anh trên eo mình, trầm ngâm một chút, cô nhận ra được suy nghĩ của anh.
"Tôi cho phép anh đặt tay lên eo tôi, không cần phải giữ kẽ đâu."
Bách Tùng mở to đôi mắt nhìn Thanh Lam, như thể anh rất ngạc nhiên.

Lam hiểu được hành động và ý nghĩ của Tùng, không phải vì tay anh cứng nhắc mà đó là sự tôn trọng của anh dành cho một người phụ nữ.

Khi nhận được sự cho phép, mới đầu Bách Tùng có hơi ngần ngại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm dần dần thả lỏng.

Anh chậm rãi đặt lòng bàn tay chạm vào chiếc eo thon nhỏ của Thanh Lam.

Cảm giác mềm mại mà lạ lẫm, đây là lần đầu tiên anh chạm qua.
Thấy được hành động chậm rãi mà gượng gạo của Bách Tùng, Lam cũng hiểu được đôi chút.

Có lẽ do cô đột ngột thân mật tạo dáng như thế, đã làm anh hơi sượng.
"Tốt lắm! Dáng này đẹp cứ thế phát huy nhé!" Ông anh trợ lý kêu lên như vớ được vàng, còn nhiếp ảnh gia phấn khích ấn chụp tanh tách.
Quá trình chụp ảnh diễn ra không được suôn sẻ lắm, vì cả Tùng và Lam đều gượng.

Tuy nhiên, nhiếp ảnh gia mà bà Loan chọn là người có tiếng trong giới.

Ông phát cáu vài lần vì biểu cảm của hai người quá "lạ", song ông vẫn bắt được những khoảnh khắc lên ảnh đẹp đắt giá.
Ngày hôm nay chụp được rất nhiều ảnh, Thanh Lam phải đổi váy liên tục, Bách Tùng cũng không khá hơn là bao.

Anh cũng là một con búp bê nhưng phiên bản nam.

Tùng phải thay vest nhanh như chớp.

Mãi đến khi trời tắt nắng, shoot chụp mới kết thúc.

Mọi người bắt đầu thu dọn dụng cụ chụp ảnh, Thanh Lam và Bách Tùng mệt đừ cả người.

Dự tính sau khi thay váy vóc và vest cưới ra, mỗi người một phòng, mạnh ai nấy ngủ.

Thế nhưng, giữa lúc thân thể mệt thở không ra hơi thế này, đầu Lam lại đột nhiên nhảy số.
Phải rồi! Cô chưa đòi được điện thoại.
Bách Tùng chưa đi được mấy bước, anh đã nghe thấy tiếng Lam gọi tên mình vang lên từ sau lưng.
"Bách Tùng chờ tôi một chút!"
Giọng Thanh Lam gọi không chỉ thu hút một mình Bách Tùng, mà còn thu hút sự chú ý của cả đoàn chụp ảnh.

Bọn họ không hẹn mà hướng mắt nhìn về cô, ông chú nhiếp ảnh gia gãi gãi đầu.

Ông khó hiểu thốt lên.
"Giới trẻ bây giờ lạ nhỉ? Lý ra phải gọi là bấy bì đợi em chứ nhỉ?"
"Trời ơi, thời đại nào rồi mà còn bấy bì hả chú! Bây giờ đang trend gọi chồng là sốt mayonnaise béo ngậy của em ơi." Ông anh trợ lý của bác vừa gấp gậy vừa nói.
"Nếu vợ tao gọi như thế thì kiếp này tao không bao giờ ăn mayonnaise, buồn nôn!" Nhiếp ảnh gia nhăn mặt, ông lắc đầu chê bai rồi đủng đỉnh bỏ đi mất.
Đoạn hội thoại này cả Lam và Tùng đều nghe thấy và đều cảm thấy buồn nôn không thể tả.

Gọi chồng phải gọi như thế à? Cơ mà cả anh và cô có nghe ai gọi như thế bao giờ đâu.

Giới trẻ bây giờ gọi nhau như thế thật à.
Mà bỏ qua chuyện giới trẻ gì đó đi, Lam nhấc váy tiến về phía Bách Tùng.

Anh ngoảnh đầu nhìn cô được một lúc, đợi cô đến trước mặt mình.

Tùng mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Trả điện thoại cho tôi!" Lam vào thẳng vấn đề.
"Cô xuống lễ tân tìm thử chưa?" Bách Tùng cau mày, anh hỏi cô.
Lễ tân làm sao giữ điện thoại của cô được, chỉ có khả năng là để quên ở phòng 906 và Bách Tùng giấu đi điện thoại của Lam thôi.

Thanh Lam cho rằng xuống lễ tân tìm điện thoại là chuyện dư thừa.


Với cả thời gian bị nhảy lên tận hai ngày, cô đã kịp xuống tìm lễ tân đâu.
"Chưa xuống, nhưng tôi dám chắc là điện thoại của tôi lễ tân không thể nào nhặt được." Thanh Lam đáp lời Bách Tùng.
Bách Tùng khoanh tay trước ngực nhìn Lam, mắt anh nheo lại, đầu nghiêng nghiêng.

Nhìn Tùng lúc này vô cùng thâm sâu khó lường, anh cao giọng.
"Sao cô chắc thế? Chẳng phải say quắc cần câu sao?"
Thanh Lam biết tên này khó chơi, chắc chắn anh tính gài bẫy để cô lỡ mồm khai chuyện.

Buổi sáng trong phòng ăn, cô suýt nữa thì lỡ mồm nói thật một lần rồi.

Không thể không cảnh giác.

Cô vẫn khẳng định mình say thật.
"Này, tuy tôi uống say nhưng điện thoại của tôi thì nhìn một phát ra ngay, chỉ có thể là rơi ở phòng anh thôi.

Tôi khẳng định là anh đang giữ nó, tôi mà nói sai thì tôi là con heo biết trồng cây chuối!"
Khóe môi Bách Tùng nhếch lên cao, anh đút tay vào túi quần xoay bước đi luôn, nhưng không quên ném lại cho Lam mấy câu.
"Bây giờ tôi có việc bận phải về thành phố gấp, Bát Giới tập trồng cây chuối đi nhé! Nhận được điện thoại thì gửi ảnh cho tôi xem.

Bye!"
Thấy dáng vẻ đắc chí và mấy câu Tùng ném lại cho mình, Thanh Lam nhận ra cô đã vào tròng của anh từ lúc nào chẳng hay.

Một lần nữa cô tự hại mình rồi.
Lam ơi!
Bao nhiêu IQ của mày khi gặp thằng cha này đều bị hạ xuống hết vậy nè!
Tên khốn này có thể đem điện thoại của cô xuống cho lễ tân giữ mà! Chuyện đơn giản như thế mà cô không nghĩ ra, đần quá đi mất.

Đang yên đang lành nói mấy câu vô tri tăng độ uy tín làm gì chứ! Tự mình hại mình.

Lam vò đầu bứt tóc, chỉ biết than trời.

Đúng là ngốc nghếch mà!
Tối hôm đó.
Quả thật điện thoại của cô do lễ tân giữ, Lam gặng hỏi thì lễ tân bảo rằng Bách Tùng đưa nhân viên dọn phòng đem xuống từ hai ngày trước.

Đợi mãi không thấy Lam xuống nhận lại điện thoại.


Họ còn nghĩ rằng Lam không dùng nữa mà đã mua cái mới luôn rồi.

Nghe đến đây khóe môi cô cũng giật mấy cái, đúng là cái danh thiên kim, mọi người nghĩ cô mất đồ là mua cái mới ngay, không ai nghĩ cô bỏ công tìm lại.
Nếu cái máy này bình thường thì cô cũng mua cái mới luôn đấy, coi như tặng luôn cái điện thoại này cho Tùng.

Ngặt một nỗi, trong máy cô toàn là ảnh trên 18, làm sao cô có thể nói bỏ là bỏ được.

Người nào đó vô tình thấy được mấy tấm ảnh nhức mắt trong máy thì mặt mũi của cô biết giấu đi đâu.
Sáng hôm sau.
Đã đến lúc Thanh Lam quay trở về thành phố, khép lại chuỗi ngày ngắn ngủi sống trong lâu đài hoàng gia.

Mẹ và bà Loan đã về từ ngày trước, họ không ở lại quan sát buổi chụp ảnh.

Chỉ có Mỹ Anh ở lại chăm sóc cho cô, đến lúc về cũng là về cùng Mỹ Anh.
Cô bạn thiếp đi, đầu gục vào vai Lam.
Nhìn cô bạn say ngủ trên vai, cô khẽ mỉm cười.

Thật ra xuyên đến đây cũng không tệ lắm.

Ít ra cô đã được gặp gỡ và làm bạn với Mỹ Anh.

Một cô gái quá ư là tốt tính.

Bất giác, cô cảm thấy mình cũng được an ủi phần nào.
Điện thoại trong túi cô rung lên một hồi, Lam lấy điện thoại ra, đập ngay vào mắt là thông báo tin nhắn đến từ một nick zalo lạ.

Avatar trống không, nhìn đơn điệu hết chỗ nói.

Cô nhấm vào icon xem tin nhắn.

Một dòng tin nhắn đập thẳng vào mắt cô.
"Bát Giới gửi ảnh trồng cây chuối cho tôi."
Thanh Lam cắn môi, thầm rủa.
Tên khốn Bách Tùng!.