"Cho anh."
Bách Tùng hết nhìn lon nước ép cam rồi ngước mắt nhìn người đưa nước.
"Em xem rồi, loại này anh uống được.

Không có chất tạo màu, tạo mùi...!nói chung là nguyên chất." Thanh Lam vẫn giữ nguyên lon nước mát trên tay, kiên trì hướng về phía anh.
Bách Tùng nhận lấy lon nước ép, mở ra uống một hơi.

Thanh Lam thấy anh chịu nhận, cô vui vẻ hẳn.

Lúc này mới có thêm dũng khí nói: "Cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi."
Anh hạ lon nước trên tay xuống, đưa mắt nhìn cô.

Hóa ra là muốn cảm ơn anh.
"Nước thì tôi nhận, lời cảm ơn cô giữ lại đi.

Bảo vệ cô là nghĩa vụ của tôi."
Hai mắt Thanh Lam sáng rực cô ngước mắt nhìn Bách Tùng.

Anh thở ra được câu này chắc chắn là điểm tình ý đã tăng rồi.

Xem ra mấy ngày qua làm trò mèo cũng không phải là tốn công vô ít.
Ngay cả Bách Tùng cũng ngạc nhiên trước lời nói của mình.

Anh vừa thốt ra cái câu quái đản gì thế? Dạo gần đây Bách Tùng tự cảm nhận được, biểu hiện của mình càng ngày càng kỳ quặc.

Ví dụ như đêm Lam tính cướp sắc anh.

Tùng hoàn toàn có thể thoát khỏi tay cô, nhưng anh không làm.

Mãi đến khi điện thoại nhảy cuộc gọi.

Anh mới chịu vùng dậy.

Hay như vừa nãy, anh trông thấy tên lừa đảo ngang nhiên móc tiền từ túi cô ra.

Đỉnh đầu Bách Tùng bốc khói, vội vàng tung cước vào người gã ngay.

Song, trước giờ anh không phải người bốc đồng, dễ ra tay đánh người.

Chẳng hiểu vì sao lại có biểu hiện như thế nữa.
Trong lòng anh đang phân tích mọi hành động kỳ quặc của mình, ngoài miệng thì bắt đầu chữa cháy.
"Cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, là bộ mặt của tôi.

Thế nên bảo vệ cô là nghĩa vụ của tôi..."

"Tôi đang tự bảo vệ mặt của mình."
Thanh Lam không chấp, tiếp xúc với anh bấy lâu nay cô đã dần nắm bắt được.

Lời anh nói thế nào cứ suy nghĩ ngược lại là ra ý muốn thật của anh.

Có lẽ Bách Tùng vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mình đang dần có tình cảm với một người.
Bách Tùng à, miệng anh có thể không nhận.

Nhưng điểm tình ý của tôi thì không thể sai được.

Anh sẽ yêu tôi sớm thôi.
Bé An đang được cô nhân viên chăm sóc riêng cho trẻ em dẫn đi chơi.

Thế nên hiện tại hai đứa già đầu này khá rảnh.

Tranh thủ cày điểm tình ý thì còn gì bằng.
Thanh Lam nhớ tình tiết mấy bộ phim tình cảm cô hay xem sẽ có cảnh nam nữ chính đi công viên giải trí vui đùa, tạo ra nhiều tình huống rung động các thứ.
Xem ra chiêu này có thể học hỏi.

Thanh Lam rủ Bách Tùng đi chơi trò chơi, từ đó tiếp cận động chạm anh.

Tìm cách khiến anh rung động máy phen nữa mới được.
Nghĩ là làm, Lam nói ngay: "Chúng ta cũng tìm trò chơi đi.

Đứng ở đây vừa nắng vừa chán."
Bách Tùng nheo mắt, "Chơi trò gì?"
"Trò đó được không?" Thanh Lam chỉ tay về phía quầy vé cách đó không xa.
Anh nương theo hướng Lam chỉ, đập vào mắt Bách Tùng không phải là quầy vé nhiều màu sắc.

Mà là mấy cái đường ray cao ngút, uốn cong vòng vèo.

Tàu trượt trên đó với tốc độ khó phanh, lộn mấy vòng là chuyện thường.
Tàu lượn siêu tốc.
"Thật sự muốn chơi cái đó à?" Anh bán tính bán nghi hỏi cô.
Thanh Lam không cần suy nghĩ, cô gật đầu ngay.

Nhất định phải chơi trò đó, tàu lượn siêu tốc phiên bản couple.

Khác với loại tàu lượn siêu tốc thông thường, dãy ghế trên tàu đều là ghế đôi, đường ray để tàu lượn là hình trái tim liên tiếp, cao thấp đan xen.

Đặc biệt ở chỗ trò này chỉ bán vé cho cặp đôi.

Độc thân không bán.
"Thật sự muốn chơi trò này?"

Bách Tùng hỏi lần thứ hai cũng là lúc hai người đã yên vị trên tàu.

Nhân viên đang kiểm tra kỹ càng dây an toàn cho hành khách trước khi tàu chạy.

Thanh Lam quay đầu nhìn anh, cô cau mày: "Leo lên ngồi đến đây rồi mà anh còn hỏi nữa.

Bộ anh sợ hả?"
Bách Tùng không hề che giấu, anh đáp tỉnh bơ: "Ừm, tôi sợ."
"Ha ha ha! Chồng yêu ơi! Anh là đồ chết nhát!" Cô ngửa cổ lên trời cười ha hả, cười nhạo Bách Tùng một trận đã đời mới được.

Đàn ông lưng dài vai rộng mà cũng sợ mấy trò cỏn con này.
Trương Bách Tùng! Anh quá yếu đuối đi.

Đã thế thì Lam sẽ tự nguyện trở thành đôi vai rộng để anh dựa dẫm.

Trấn an anh vượt qua nỗi sợ hãi.

Bách Tùng sẽ cảm thấy Thanh Lam có thể mang đến cho anh cảm giác an toàn.

Từ đó nảy sinh ra tình cảm.

Điểm tình ý sẽ tăng.
Muhahaha...
"Đường ray ở chỗ trái tim thứ ba bị lệch, tôi nghĩ rằng do bên thi công làm ẩu.

Hôm nay chỗ này khai trương, chúng ta là mấy vị khách đầu tiên đầu tiên của chuyến tàu này..."
"Sống chết có số rồi, Diêm Vương chọn ai thì người nấy đi thôi."
Nụ cười trên môi Thanh Lam vụt tắt, sắc mặt chuyển sang tái xanh.

Mọi ý nghĩ điểm tình ý gì gì đó tan biến ngay tức khắc.

Cô trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt Tùng vẫn rất tỉnh và đẹp trai.

Bách Tùng tỉnh đến mức khiến Thanh Lam nghĩ rằng những lời vừa rồi không phải anh nói.
"Cái gì? Anh nói cái gì?"
Bách Tùng nhướn mày nhìn cô, "Cô không hiểu ý tôi hả? Với tốc độ đạt đến mức siêu tốc của đoàn tàu này, nếu tiếp xúc với đường ray thi công lệch thì cô biết rồi đó."
"Tên khốn kiếp! Tại sao bây giờ anh mới nói!" Lam hét toáng lên.
"Cho tôi xuống! Nhanh lên cho tôi xuống! Đường ray lệch rồi!" Cô hét lên, muốn nhảy ra khỏi con tàu này nhưng đã muộn.

Bên dưới phòng điều khiển đã cho tàu chạy, con tàu màu hường phấn chầm chậm lên dốc.


"Không phải lúc cưới nhau, cô đã nói rằng yêu tôi bằng cả tính mạng sao? Bây giờ chết chung với nhau có gì không thỏa đáng đâu?"
"Anh suy nghĩ cho giống con người một chút đi, anh hết cách để chết rồi hay sao mà chọn cách này vậy hả? Mau tìm cách xuống đi! Nhanh lên!"
Thanh Lam trừng mắt hét lên, tốc độ con tàu ngày một nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh đường ray vút.

Cô bắt đầu đón được gió trên cao.

Mái tóc màu vang đỏ bay phất phơ trong gió.

Tiếng Bách Tùng vang lên bên tai cô: "Bà xã trò này là do em đòi chơi mà, chết bằng cách nào cũng không quan trọng, miễn là chết cùng em."
Á Á Á!
Con tàu trượt khỏi đỉnh đường ray rồi lao xuống với tốc độ cực nhanh.

Gió mới thổi bay làn tóc Lam, bây giờ lại rít lên như thét gào bên tai.

Tiếng hét ầm ĩ của người chơi phía sau khiến Thanh Lam choáng váng, hai mắt cô nhắm chặt lại.

Tim đập liên hồi.

Không biết mình sẽ chết lúc nào, tên khốn Trương Bách Tùng là tên đáng chết, cô hận anh! Trăm ngàn lần hận anh!
Mẹ nó! Không biết tên khốn này có lừa cô không nữa.

Nhưng có chết cũng phải lôi tên này theo chết với cô.

Kiếp sau để tên ác độc này trả nghiệp trả nợ mới được.
Thanh Lam dồn hết can đảm mở mắt ra, cô tóm chặt tay anh.

Hét lên: "Trương Bách Tùng! Tôi hận anh! Nếu hôm nay tôi có chết là do anh hại chết tôi.

Tôi sẽ kéo anh theo, anh không thoát được đâu!"
Bách Tùng vốn đang tận tưởng cơn phấn kích từ tốc độ siêu tốc này.

Anh hoàn toàn tận hưởng gió mát, tốc độ cùng những khúc cua gắt thót tim cũng không làm khó được anh.

Trái ngược với dáng vẻ sợ hãi của Thanh Lam.

Anh cười rất tươi, rất hứng thú.

Bàn tay nhỏ siết chặt tay anh, miệng cô hét ầm lên khiến Bách Tùng bật cười.

Dám trêu anh là đồ chết nhát, nhìn lại xem ai mới là người sợ phát khiếp.
"Ha ha ha, đường ray không có lệch đâu."
Nhưng Lam nào có thể nghe thấy, bởi vì lúc này tiếng hét của cô đã lấn át mọi thứ.

Con tàu uốn lượn liên tục, chạy qua những vòng khúc khuỷu mỗi lần cua cả người cô theo quán tính suýt ngả nghiêng ra ngoài mấy lần.

Bao tử nhộn nhạo, quặn thắt liên tục, cổ họng cố nén mấy cơn trào ngược.

Tàu cua liên tục khiến đầu óc cô choáng váng, nhất thời không biết bản thân mình đã chết chưa.
Bách Tùng tươi tỉnh đón gió, thậm chí còn tươi tỉnh hú hét...

Lượn thêm năm bảy lần nữa, cuối cùng tàu cũng dừng.

Nhân viên lập tức đến bên cạnh gỡ dây an toàn cho hành khách.

Đầu óc Lam quay mòng mòng, hai mắt hoa lên, cảm nhận được có người đến trước mặt mình.

Cô nắm chặt tay cô nhân viên.
"Ông là...!Hắc Bạch Vô Thường hả? Trước khi...!dẫn tôi đi...!tôi muốn đánh...!Trương Bách Tùng hồn bay phách tán..."
Cô nhân viên hoảng hốt kêu lên: "Quý khách! Quý khách ổn chứ?"
"Vợ tôi bị choáng thôi, không sao đâu." Giọng của Bách Tùng vang lên khiến cô cố gắng mở to mắt ra, hai mắt dù có hoa cũng thấy mờ mờ vóc dáng to cao quen mắt.
Là Bách Tùng...
Đã chết rồi vẫn còn ám cô!
Lam lấy hết sức lực muốn xong đến đánh anh một trận.

Nhưng thân thể mềm oặt, bủn rủn tay chân, tạm thời không có tí sức lực nào.
Bách Tùng lắc đầu nhìn Lam nằm trên ghế tàu, đoàn khách lượt tiếp theo đang xếp hàng chờ.

Đợi Lam ra khỏi ghế mới có thể mở lượt tiếp theo.

Không muốn dây dưa ở đây làm phiền người khác.

Bách Tùng bế cô lên rồi nhanh chân sải bước rời đi.
Thanh choáng váng nằm trong tay Bách Tùng, quơ tay loạn xạ.
"Tên khốn! Anh hại chết tôi...!ọe...!nhà vệ sinh...!nhà vệ sinh...!tôi buồn nôn quá!"
"Ha ha ha."
Bách Tùng vừa cười vừa bế cô tìm nhà vệ sinh, cũng may Lam còn kiềm chế được.

Đến nhà vệ sinh anh đành thả cô xuống.

Anh không thể vào nhà vệ sinh nữ.

Lam xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ngay vào trong, bụng quặn lên mấy cơn trào ngược dữ dội.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi cong lên thành nụ cười lúc nào chẳng hay.
Đồ ngốc mạnh miệng.
Nhưng mà cũng đáng yêu phết.
"Làm gì đứng đây cười ngơ ngơ như thằng bi3n thái thế?"
Bách Tùng lập tức giấu nhẹm nụ cười, sắc mặt anh nhanh chóng trở nên thản nhiên như ngày thường.

Tựa như phút trước tươi cười của anh hoàn toàn là ảo ảnh.

Bách Tùng ngoảnh đầu nhìn chủ nhân của giọng nói vừa vang lên.
Là Gia Bảo.
"Cười gì đâu, tao đợi Lam." Anh nói.
"Xạo quá ní ơi, mới thấy cười toe toét xong." Gia Bảo nào để anh chối, hắn bắt ngay tại trận mà.
"Nắng quá mày sảng rồi đó." Anh vẫn chối, quyết không nhận mình cười.

Bách Tùng chẳng biết vì sao mình phải chối nữa nhưng anh có cảm giác không muốn cho Gia Bảo biết chuyện anh cười ngờ nghệch kiểu này.

Chẳng lẽ...! anh đang xấu hổ?
Không thể nào!