Đúng lúc Mỹ Anh dắt tay bé An đi tới, có lẽ nhỏ đón nhóc An từ tay cô giữ trẻ.

Bé An rất vui vẻ, trên tay còn cầm kẹo m út ngọt lịm.

Nhóc con vừa thấy Bách Tùng, đôi chân nhỏ chạy ngay về phía anh.
"Chú đẹp trai ơi! Chú nổi tiếng rồi đó."
Bách Tùng khom người bế cô nhóc lên, anh không hiểu lời An nói.
"Nổi tiếng gì cơ?"
"Đây anh xem cái này đi." Mỹ Anh vừa nói vừa giơ điện thoại trước mặt Bách Tùng, Gia Bảo cũng nghía vào xem trong điện thoại Mỹ Anh rốt cuộc có cái gì.
Màn hình hiển thị một đoạn video dài tầm 30 giây ghi lại khoảnh khắc một tay anh bế bé An, tay còn lại nắm lấy tay Thanh Lam.

Bách Tùng chợt nhớ ra đây là hành động kiểm tra tay Lam có bị tên lửa đảo kia làm bị thương không.

Nhưng mà video này có gì bất bình thường đâu?
"The f*ck! Video xàm vậy mà 300.000 lượt xem?" Gia Bảo ngạc nhiên thốt lên.
"Cái thằng này chửi bậy trước mặt trẻ con vậy hả? Mà mày nói lượt xem gì?" Bách Tùng nghe thấy lời Gia Bảo nói, anh thoáng ngạc nhiên.
Mỹ Anh biết hai tên đàn ông này tự nói mấy chuyện râu ria mạng xã hội với nhau chắc chắn không thấm, thế nên nhỏ chen vào giải thích.
"Sáng nay có người livestream đoạn anh xử đẹp tên lừa đảo đó.

Có người nhận ra anh và Lam là cặp vợ chồng trong hôn lễ kim cương" mà báo chí đưa tin mấy ngày trước.

Thế nên bọn họ cắt riêng đoạn tình cảm này ra làm clip giật giật nè."
Bách Tùng cau mày, anh nghía vào điện thoại Mỹ Anh một lần nữa.

Màn hình hiện lên rất nhiều tim, số tim đó vẫn tăng ầm ầm như hack.

Trên khung mô tả ghi rằng: "Gia đình nhà tài phiệt bước ra từ tiểu thuyết."
"..."
Cái quái gì vậy?
Hai mắt Mỹ Anh sáng như sao, nhỏ phấn khích thốt lên.
"Trời ơi lượt xem tăng ầm ầm thế này sớm muộn cũng lên hot search thôi.

Video này mới đăng có 30 phút thôi đấy.

Ngưỡng mộ quá!"
Gia Bảo nhanh chóng nắm lấy tay Mỹ Anh, hắn trưng lên bộ mặt chân thành hết sức có thể.

Mạnh dạn nói: "Mỹ Anh, anh cũng có thể lên video như thế.

Em muốn content thế nào? Content thiếu gia nhà giàu, đẹp trai, ga lăng phong độ Trịnh Gia Bảo cầu hôn bạn gái bằng nhẫn kim cương 24 carat được không?"
"Hay là bây giờ anh hôn em làm content thiếu gia nhà giàu ngọt ngào bên bạn gái được không? Mỹ Anh! Đưa môi cho anh."
"..." Bách Tùng.

"..." Bé An.
Sắc mặt Mỹ Anh từ xem thường chuyển sang sợ hãi, cha nội này đầu óc có bình thường không vậy? Sống ở đời, nhỏ chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như thằng cha này cả.

Mấy content xàm xí như thế cũng nghĩ được.
"Đầu óc anh có vấn đề hả?"
"Cái gì mà um sùm vậy?" Lam từ trong nhà vệ sinh bước ra, cô vừa mới nôn đến xanh mặt ra, chưa gì đã thấy mấy người này ồn ào.
"Mày hot lên rồi Lam ơi!" Mỹ Anh phấn khích ôm chầm lấy cô.

Lam nghệch mặt, cô không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ta.

Thanh Lam nghiêng đầu hỏi: "Là sao vậy?"
Bé An từ trên tay Bách Tùng nhảy xuống, nhóc chạy đến ôm chặt chân Lam.
"Cô Lam ơi, cô nổi tiếng rồi đó."
"Hở?" Lam vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mỹ Anh giơ điện thoại đến trước mặt cô, Thanh Lam xem đoạn clip trong máy.

Hóa ra cảnh lúc sáng bị người ta quay lại.
Cái gì? 400.000 lượt xem? Thời lượng cái đoạn video đó chưa đầy một phút mà thu được 400.000 lượt xem sao? Đây có thể gọi là thành tựu để đời của cô không?
"Cái này là thật hả?" Lam há hốc mồm, cô vươn tay dụi dụi mắt mấy cái.

Nhưng không có bất kì sự thay đổi nào.

Video kia vẫn hiện số lượt xem 400.000 và chưa có ý định hết nóng.
"Thật đó, cái này mới đăng thôi mày sắp thành người nổi tiếng rồi."
Cô đưa mắt nhìn Bách Tùng.

Trông anh có vẻ ngạc nhiên chẳng kém cô là bao.

Đột nhiên nổi tiếng trên mạng xã hội chỉ trong một buổi sáng.

Lam vẫn chưa thích nghi kịp.
Thanh Lam vội vàng lấy điện ra kiểm tra, cô tá hỏa phát hiện ra khắp trang mạng xã hội khác đều đăng tin này.

Bài viết nào cũng có lượt tương tác ngất ngưởng.

Cô nheo mắt, làm sao thông tin nhanh như vậy được.

Giây sau, Thanh Lam như bừng tỉnh.

Cô quên bén mất mẹ của nữ phụ Hoàng Thanh Lam là giám đốc Cát Tiên Media.


Bà muốn tin nào hot thì tin đó phải trang nhất.
Thanh Lam đỡ trán, không biết đây là tín hiệu vui hay buồn nữa.

"Thôi quên đi, vài bữa nữa không ai nhắc tới nữa đâu." Gia Bảo xua tay lên tiếng.
Sau đó hắn vui vẻ nói: "Tao với Mỹ Anh đưa bé An đi chơi lát sẽ đón về luôn.

Hai người có đi đâu thì đi đi."
Mỹ Anh đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.

Nhỏ tình nguyện giữ trẻ để bạn mình có chuyến tuần trăng mật tuyệt vời nhất có thể.
"Ừ, tao với Lam cũng có việc phải đi.

Mày trông bé An giúp tao." Bách Tùng đáp, anh khom người xoa đầu bé An rồi tiếp tục nói: "Chú có việc một chút, bé An ngoan nhé! Lúc về chú sẽ mua gấu bông cho An.

Có chịu không?"
Bé An ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn xe ngước lên nhìn Bách Tùng: "Chú đẹp trai ơi, lần sau chú đưa mẹ An đến đây với.

Mẹ An chưa từng đến đây."
Bàn tay vươn trên tóc đứa trẻ khựng lại, rất nhanh sau đó anh lại dùng cử chỉ dịu dàng xoa đầu đứa trẻ.
"Ừ, lần sau chú sẽ đưa mẹ An đi cùng."
Thanh Lam lặng thinh, cô lẳng lặng nhìn đứa trẻ với đôi mắt thơ ngây kia.

Trong lòng lại dâng lên niềm thương cảm khó nói.

Có lẽ cả đời người phụ nữ đó cũng chưa từng có cơ hội bước đến đây.

Bé An là một đứa trẻ ngoan, rất thương mẹ.

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Gia Bảo và Mỹ Anh dẫn bé An đi mất.
Thanh Lam thở dài rồi lên tiếng: "Chúng ta có việc gì phải đi thế?"
"Ra khỏi đây rồi nói."
Mãi đến khi cả hai yên vị trên một chiếc taxi chạy thẳng về phía biển.

Bách Tùng mới lên tiếng: "Gia Bảo tìm ra được danh tính người phụ nữ đó rồi, sáng Bảo check camera giúp tôi.

Đêm qua người phụ nữ đó vẫn đến trước cửa nhà khóc."
"Bảo điều tra nhanh như vậy sao?" Lam ngạc nhiên, hắn dùng phương pháp gì mà nhanh như thế nhỉ? Thời gian còn chưa đầy ba ngày.
Bách Tùng gật đầu, anh cũng không ngạc nhiên lắm.


Đây là biệt tài của thằng bạn anh mà.

Bảo nhìn thế nhưng điều tra thông tin nhanh lắm.

Bởi hắn có mánh khóe riêng.

Thế nên anh mới tin tưởng nhờ cậy Bảo làm.

Vừa nhanh vừa chuẩn xác.
"Người phụ nữ bí ẩn đó tên Nguyễn Ngọc Thảo, 32 tuổi sinh sống ở một khu trọ thấp gần bãi biển.

Bây giờ chúng ta đến đó tìm người xem sao."
"Đêm nào cô ấy cũng đến trước cổng nhà mình khóc.

Thái độ cũng không giống người muốn bỏ con.

Chắc chắn quá khó khăn mới làm như thế." Lam nói.
"Đến đó xem tình hình thế nào đã." Anh cũng có cảm giác người phụ nữ này không muốn bỏ con.

Bách Tùng Đến hỏi rõ xem chị ta có khó khăn gì, anh và cô sẽ hết lòng giúp đỡ.

Bé An là một đứa trẻ ngoan, anh không muốn nhóc biết.

Mẹ mình vì khó khăn mà ruồng bỏ mình.
Thanh Lam ngả lưng vào ghế taxi, vừa nãy nôn thốc nôn tháo, mặt xanh như mông nhái.

Đến bây giờ người vẫn còn mệt lả.

Cô không muốn trò chuyện, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Thanh Lam lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt mạng xã hội giải trí.

Một phần vì muốn nghe ngóng xem phản ứng của cộng đồng mạng khi video hot lên.
Phần lớn mọi người đều ngưỡng mộ cuộc hôn nhân này, rất ít ý kiến trái chiều.

Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, tất tần tật mọi thứ như học thức, gia thế, tuổi tác...!của Lam và Tùng đều bị cộng đồng mạng tra ra.

Nào là mây tầng nào gió tầng đó, mâm son đi cùng chiếu hoa, xứng đôi vừa lứa...!bla bla...!đủ thứ lời bàn.
Phần còn lại đều là những comment thắc mắc vì sao hai người trẻ như thế mà lại có con lớn như vậy.

Hơn nữa, hai người chỉ mới cưới.

Đứa trẻ trên tay Bách Tùng là ai.

Theo như Thanh Lam đoán, có lẽ chủ đề này sẽ được bàn tán sâu xa hơn đây.
Trên xe còn có ai đó lẳng lặng mở điện thoại, giả vờ như đang chơi game.

Động tác anh nhanh như chớp, ấn thả tim video hot ầm ầm trên mạng.
Hành động lén lút kia vừa kết thúc, Bách Tùng ngơ người.


Tại sao anh phải lén tim chứ! Càng lúc bản thân càng khó hiểu khó đoán.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc chiếc taxi đã dừng trước địa điểm hai người muốn đến.
Tùng và Lam bước xuống xe.

Trước mắt hai người là con hẻm dài ngoằn ngoèo.

Anh tra địa chỉ trên điện thoại.

Khu trọ kia nằm khuất sâu trong hẻm.

Đường lại nhỏ thế nên taxi chui không lọt.
Cô và anh không chần chừ nữa, tiến thẳng vào con hẻm tìm khu trọ mẹ bé An ở.

Con hẻm này khá tối và hẹp.

Xung quanh bám đầy rêu xanh xen lẫn với rác thải vứt lung tung khắp nơi.

Nhà trong hẻm căn nào cũng tàn và cũ kỹ.

Lam vừa đi vừa nhìn ngó chung quanh.

E rằng trọ ở đây cũng không khang trang gì cho cam.
Bách Tùng vừa đi vừa dò bản đồ dẫn vào trong, anh cố ý bước ngắn, chờ đợi ai đó đuổi kịp mình.

Hai người đi đến cuối con hẻm, rẽ phải hai lần mới tìm được khu trọ theo địa chỉ Bảo đưa.
Trước mắt anh và cô là một khu trọ...!Lam không biết nên gọi đây là khu trọ hay khu ổ chuột nữa.

Mỗi căn san sát nhau được dựng bằng mái tôn cũ nát, mấy tấm tôn xập xệ xếp nghiêng ngả thành một cái nhà che nắng mưa.

Song, chỗ thủng chỗ nát thế này có che nắng mưa cũng như không.

Ở đây âm u còn hơn đoạn ngoài hẻm hai người vừa đi.

Rác thải ở khắp nơi, dường như người dân ở đây sống chung với rác thải không chừng.

Mùi hôi bốc lên xộc thẳng vào mũi Lam và Tùng.

Môi trường ở đây rất kém.
Phía xa xa Lam trông thấy được ba bốn người quần áo cũ mèm, rách bươm đang là công việc sinh hoạt hằng ngày.

Bọn họ trông thấy Thanh Lam và Bách Tùng đến, người thì tránh né, người thì hiếu kỳ nhìn ngó.
Bách Tùng nhìn khung cảnh trước mắt, anh hiểu ra được phần nào lý do mẹ bé An chọn cách bỏ con.

Đứa trẻ lớn lên trong môi trường sống thế này quá đáng thương và khắc nghiệt.