CHƯƠNG 227

Thôi thị mới đầu còn chưa phản ứng kịp, nhưng rất nhanh dường như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng đi vào theo.

“Cái lão già chết tiệt, ông lật lung tinh cái gì?”

“Cút ra!”

“Đó là lão tam mua cho tôi, là đồ của tôi, ông không được động vào.”

“Bốp—”

Sau đó, trong nhà vang một trận ồn ào.

Rõ ràng Điệp Quý và Thôi thị đã đánh nhau ở trong nhà.

Không lâu sau thì thấy Điệp Quý tóc tai xù xạc ôm một cái hộp gỗ bình thường chạy ra, trên mặt của Điệp Quý lúc này còn mang theo vết máu bị móng tay cào rách, trông rất ghê.

“Đó là đồ của tôi, không cho phép ông cho người khác.” Thôi thị lao ra.

So với Điệp Quý, Thôi thị nhếch nhác hơn, tóc tai tơi tả giống như ả ăn mày, mà trên mặt còn có hai vết tát rõ ràng.

Cho dù là như vậy, Thôi thị vẫn nhớ đồ trong hộp gỗ đó.

Hai đứa con trai của Thôi thị lão đại và lão nhị của Điệp gia lại sợ mẹ mình làm hỏng chuyện hại bọn họ bị đánh gãy chân, vì vậy đã cản Thôi thị lại.

Mà Điệp Quý vào lúc này lại đặt chiếc hộp gỗ vào trong tay của Lưu Ly.

Ở trong tiếng mắng mỏ của Thôi thị, Lưu Ly mở chiếc hộp gỗ trong tay ra, lại thấy trong hộp gỗ đựng một cây trâm cài tóc bằng bạc và một chiếc vòng ngọc.

Trên cây trâm cài tóc bằng bạc cũng đính ngọc, nhìn thành phẩm của hai thứ này vậy mà không tệ.

Nhìn hai thứ này, Lưu Ly không hề nghi ngờ.

Điệp gia này chỉ là nhà nông bình thường, lão tam của Điệp gia nghe nói cũng chỉ là một người đi học trong huyện, sao lại mua nổi đồ tốt như này?

Thường nghe nói ‘vàng có giá ngọc vô giá’, huống chi còn là ngọc màu sắc nhìn trông không tệ như này.

“Đó là đồ của tôi, mau trả cho tôi!” Thôi thị gào lên muốn giằng khỏi lão đại và lão nhị của Điệp gia: “Đồ mà lão tam của nhà tôi hiếu kính tôi không chỉ đáng 50 lượng bạc, cô không thể lấy đi.”

Lời này của Thôi thị vừa dứt, mọi người của thôn Điệp Gia đều mang vẻ kinh ngạc.

Hai thứ đó không chỉ có 50 lượng bạc? Nhà Điệp Quý giàu như vậy sao?

Điệp lão tam này lẽ nào phát tài rồi? Nhưng hắn không phải đi học ở huyện thành hay sao? Đi học còn có thể kiếm được ngân lượng sao?

Mà khi mọi người của thôn Điệp Gia nghi hoặc, Điệp Trúc Lam cũng nhìn mẹ của mình, vẻ mặt mờ mịt.

Nhà bọn họ không phải luôn túng thiếu muốn nàng ta tiếp viện hay sao? Tại sao trong nhà lại có đồ quý giá như này?

Lưu Ly nghe thấy tiếng hét của Thôi thị thì trong lòng càng nghi hoặc, có điều cô không có nghĩ nhiều, mà hỏi Thôi thị: “Thứ này thật sự không chỉ có 50 lượng?”

“Không chỉ có vậy, đương nhiên không chỉ có vậy!” Vì để lấy lại đồ của mình, Thôi thị vội vàng gật đầu.