CHƯƠNG 228

Lưu Ly lại mỉm cười: “Vậy số dư ra cũng coi như là bồi thường đi, chúng tôi không thích hoàn trả.”

Nói xong, Lưu Ly bèn đóng nắp của chiếc hộp gỗ lại, đưa đồ cho Trương Đại Tú.

Trương Đại Tú cầm chiếc hộp gỗ trong tay, vẻ mặt có hơi sững sờ.

Mà Lưu Ly lại trực tiếp tuyên bố với mọi người: “Chuyện hôm nay kết thúc, về sau Điệp gia và Trương gia của thôn Đại Vĩ không có liên quan gì nữa…”

Sau khi nói một câu như vậy, Lưu Ly bèn nhìn sang Cố Tại Ngôn đầy ý cảnh cáo, khóe miệng nhếch lên: “Hôm nay tha cho cô trước, lần sau nếu còn chọc tới tôi…”

Lưu Ly nói xong thì nhìn đầu gối của Điệp Trúc Lam, ánh mắt đầy thâm ý.

Cho dù Lưu Ly không nói hết câu, Điệp Trúc Lam cũng biết, ý đó của cô là: Lần sau chọc tới cô thì đánh gãy chân của nàng ta.

Điệp Trúc Lam thầm hận trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng, giương mắt nhìn Lưu Ly và người của thôn Đại Vĩ hung hăng rời đi.

“Trời, đều là một lũ cướp—” Thôi thị giương mắt nhìn đám người Lưu Ly mang bảo bối của bà ta đi mất, bà ta tức tới mức giậm chân tại chỗ, nhưng cũng không dám đuổi theo.

Lúc này Thôi thị nhìn thấy Điệp Trúc Lam, lập tức giơ tay giật tóc của Điệp Trúc Lam: “Tao đánh chết đồ sao chổi như mày, số tiền bồi thường, bán mày đi mày cũng không đáng bằng đồ mà đệ đệ của mày tặng tao…”

Thôi thị vừa mắng chửi vừa đánh Điệp Trúc Lam, Điệp Trúc Lam có thể tránh, nhưng cũng không dám tránh.

Người của thôn Điệp Gia nhìn thấy một màn này nhưng không ai muốn quản, tất cả đều rời đi.

Thôn Đại Vĩ chuyến này coi như thắng lợi quay về, vì vậy tâm trạng của ai cũng rất tốt.

Lúc này Trương Đại Tú đã cho mỗi người 10 văn tiền, còn nói vài ngày nữa giết lợn chia thịt, cảm xúc của mọi người càng lên cao.

Cho dù có người đố kỵ Trương Đại Tú có được hai món đồ tốt, lúc này cũng rất vui.

Vừa về tới thôn, mọi người đều ai về nhà nấy, mà Lưu Ly và Cố Tại Ngôn thì đi theo Trương Đại Tú tới Trương gia, chuẩn bị đón hai đứa trẻ trở về.

Tuy nhiên mới vừa tới cửa của Trương gia, lại nghe thấy bên trong những tiếng khóc nức nở…

Lưu Ly nghe thấy trong tiếng khóc này có tiếng của Yên Yên, lập tức trái tim thắt lại, dự cảm không tốt dấy lên.

Đè sự bất an trong lòng xuống, Lưu Ly đi tới gõ cửa.

Tiếng khóc vì tiếng gõ cửa của Lưu Ly đột nhiên dừng lại, nhưng bên trong mãi không có động tĩnh, tình huống rất khác thường.

“Thím?” Cố Tại Ngôn cất tiếng gọi, trong giọng nói thấp thoáng có thể nghe ra chút run rẩy.

Có lẽ là nghe thấy tiếng của Lưu Ly, trong sân im ắng giây lát, sau đó truyền tới tiếng bước chân, sau đó có người mở cửa ra.

Cả quá trình, Lưu Ly thậm chí quên mất phải hít thở, cho tới khi cửa được mở ra, Trương Trần Thị với đôi mắt sưng đỏ lộ ra.

Trương Trần Thị nhìn Lưu Ly, miệng hơi run rẩy, trong mắt là sự áy náy.

“Mẹ—”

Vào lúc trong lòng Lưu Ly suy đoán đã xảy ra chuyện gì, Yên Yên với giọng nói kinh sợ truyền tới