CHƯƠNG 266

Hắn hơi cụp mắt, đúng lúc dừng trên gương mặt của Bình Bình, trước kia không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi nhìn gương mặt đó, quả thật trông giống mặt hắn đến bảy tám phần, còn miệng thì giống Lưu Ly.

Cố Tại Ngôn nghĩ, nếu trước kia vào lần gặp đầu tiên, nếu hắn nhìn thấy Bình Bình trong dáng vẻ này, có phải hắn sẽ suy nghĩ xa hơn hay không?

Nhìn thấy Cố Tại Ngôn với vẻ mặt kỳ quái đang đứng ngoài cửa, ánh mắt Lưu Ly ẩn chứa sự nghi ngờ.

“Anh đứng đây làm gì?” Nhìn dáng vẻ này, chắc không phải vừa mới đến.

“Ấy… Ta vừa… Đi ngang qua đây.” Vì chột dạ nên trong lúc nhất thời đầu óc của Cố Tại Ngôn chết máy, chẳng biết nên lấy cớ gì.

Nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy dáng vẻ này, e rằng sẽ ngã rơi cả cằm.

Lưu Ly: “?”

Lưu Ly nhìn chăm chú Cố Tại Ngôn vài giây, sau đó rời tầm mắt.

Hắn nói đi ngang qua thì cứ cho là đi ngang qua đi.

Lưu Ly chẳng hề dây dưa mà cô nhìn về phía Bình Bình: “Mẹ ở đằng trước chờ con.”

Nói xong, Lưu Ly cũng không ở lại, hai cha con thì đứng ngay cửa viện.

Hai cha con đứng nhìn nhau, trong chốc lát chẳng ai nói gì.

Không có Lưu Ly ở đây, Cố Tại Ngôn tha hồ nhìn nét mặt của Bình Bình, chỉ có điều không dám thể hiện cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Ở chung với đứa bé này lâu như vậy nên Cố Tại Ngôn biết, đứa bé này nhạy bén hơn những đứa bé bình thường khác rất nhiều.

Mà lúc này vẻ mặt của Bình Bình cũng có vẻ không được tự nhiên.

Cố Tại Ngôn nhướng mày, nhìn ra đứa bé này đang muốn nói gì đó với hắn, hắn cũng không sốt ruột, chỉ chờ đợi.

Chẳng không tự nhiên được bao lâu, Bình Bình đã ngẩng đầu nhìn Cố Tại Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc.

Trước kia không nghĩ gì, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy nét mặt đó giống hắn đến mấy phần.

“Mẹ nói, chú đã cứu cháu, vậy nên cháu phải cảm ơn chú.” Bình Bình lên tiếng, giọng nói nghiêm túc lại mềm mại, khiến cậu càng thêm dễ thương một cách trái ngược.

Cố Tại Ngôn nhướng mày, chờ cậu nói tiếp.

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Bình Bình trông cực kỳ nghiêm túc: “Cảm ơn.”

Tuy rằng, cậu vẫn chưa muốn tha thứ cho ông ta, nhưng mẹ đã bảo phải cảm ơn, vậy nên cậu sẽ nghe lời mẹ.

“Cảm ơn ai cơ?” Cố Tại Ngôn không nhịn được, hỏi lại.

Lúc này đây, hắn rất muốn nghe Bình Bình gọi mình là cha.

Hắn vẫn luôn biết Bình Bình có thái độ thù địch với người ‘cha’ này, trước kia chắc cậu đã nghĩ rằng ‘cha’ đã đối xử không tốt với Lưu Ly, vậy nên hắn cũng có thể hiểu được lòng thù địch đó.

Nhưng, bây giờ người đó đã đổi thành hắn, vậy nên không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy có chút mong chờ.

Bình Bình nhíu mày, há miệng rồi lại thôi, nhưng cậu vẫn chẳng thể gọi một tiếng ‘cha’.

Bình Bình cảm thấy, nếu cậu gọi như vậy, thì nhiều năm chịu khổ cực của mẹ sẽ trở nên uổng phí.

Chỉ cần nghĩ đến mẹ thôi, thì tiếng ‘cha’ kia chẳng thể thốt thành lời.