CHƯƠNG 267

Cố Tại Ngôn nhìn thấy hết sự đấu tranh và ngang bướng trong mắt của Bình Bình, trong lòng hắn không nhịn được mà thở dài.

“Ta sẽ chờ đến ngày con gọi là cha.” Hắn tin rằng, hắn sẽ không phải đợi ngày này quá lâu.

Nói xong câu đó, Cố Tại Ngôn nhìn Bình Bình thật sâu rồi quay người rời đi.

Bình Bình nhìn bóng lưng của Cố Tại Ngôn, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh.

Sau khi Cố Tại Ngôn rời đi, Lưu Ly và Bình Bình cũng đến căn nhà của Cố Tại Ngôn.

Vốn dĩ Lưu Ly muốn dẫn Bình Bình đi dạo quanh La Thành sầm uất, để cậu có thể phân tâm mà quên đi nỗi sợ đã phải chịu đựng, ba hôm nữa khi thăng đường cũng sẽ không quá sợ hãi.

Trên thực tế, sau khi bước ra khỏi phủ, quả thật họ cũng nhìn thấy cảnh tượng sầm uất.

Trước đây, cùng lắm nguyên chủ cũng từng đi qua trấn Biên Lư, nhưng cũng chưa hề đến nơi như Phủ Thành.

Bình Bình cảm thấy vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng sầm uất như vậy, đôi mắt nhỏ vẫn luôn sáng lấp lánh.

Có điều Lưu Ly nhanh chóng nghe thấy tiếng bàn tán của người dân xung quanh.

Ban đầu cô không để ý, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, mọi người trong ngo nhỏ phố lớn đều đang thảo luận về chuyện thăng đường để thẩm tra xử lý vụ án người dân mất tích hai ngày sau.

Mà thân phận của bị cáo, thế mà lại là em trai ruột của Hoàng Hậu.

Bất giác, Lưu Ly nghĩ đến người đàn ông có tâm lý biến thái kia, tâm trạng trở nên nghiêm trọng.

Đây là một xã hội mà quyền lực của hoàng gia đứng đầu, thẩm tra xử lý hoàng thân quốc thích liệu có thật sự dễ dàng như thế hay không?

Nghĩ đến bóng dáng vội vàng rời khỏi của Cố Tại Ngôn sáng nay, trong lòng Lưu Ly không khỏi cảm thấy lo lắng.

Trước khi đi hắn đã nói với cô, chuyện lần này, chắc chắn hắn sẽ đòi lại công bằng.

Ban đầu, cô vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Cố Tại Ngôn trọng nghĩa, nên làm vì mẹ con họ.

Nhưng hôm nay, khi biết người đó là hoàng thân quốc thích, Lưu Ly không khỏi cảm thấy lo lắng.

Lúc này cô mới nhớ ra, Cố Tại Ngôn làm tất cả những chuyện đó đều vì cô, mà từ hôm qua đến giờ tất cả tâm trí của cô đều đặt trên người của Bình Bình, hoàn toàn quên hỏi Cố Tại Ngôn về mấy vấn đề liên quan, càng chẳng biết chuyện này có khiến cho Cố Tại Ngôn gặp nguy hiểm hay không?.

Ngay lúc ấy, Lưu Ly chẳng còn tâm trạng đi dạo, cô dẫn Bình Bình quay trở về.

Lưu Ly định chờ Cố Tại Ngôn về sẽ hỏi kỹ lại chuyện này, nhưng lần chờ này là chờ đến hai ngày sau.

Đợi khi cô gặp lại Cố Tại Ngôn, đó là khi mà chỉ còn một canh giờ là đến lúc thăng đường.

Lúc này nét mặt của Cố Tại Ngôn trông vô cùng mệt mỏi, cằm lún phún râu, nhìn rất vất vả, mệt nhọc.

Không biết vì sao, thấy Cố Tại Ngôn như vậy lại khiến cho trái tim Lưu Ly hơi rung động, cũng cảm thấy có chút đau lòng.

“Ta đi rửa mặt trước đã, đợi lát nữa cô đi cùng ta đến nha môn.”