CHƯƠNG 367

Chỉ là, lúc nghe nói mùi thơm kỳ quái lại gợi lên cơn đói của họ trong bếp không liên quan tới họ, có người liền bất mãn.

“Vương Kim Hà, cô có ý gì, sao mùi thơm đó chúng ta không thể ăn chứ?” Tư Đại Hồng háu ăn đã nước dãi đầy mồm, nghe thấy Vương Kim Hà bên cạnh nói đồ trong đó không có phần của bà ta, lập tức nôn nóng.

Nghe vậy, Vương Kim Hà nhìn hướng nhà chính chép miệng: “Bà không thấy bên trong bày bàn tròn to sao? Lưu Ly làm món ngon đầy ắp cả bàn, chúng ta không có phúc ăn được món ngon rồi.”

“Sao vậy? Mấy xô thịt kia còn không phải đồ ngon, chẳng lẽ không chặn được miệng cô?” Có người không vừa mắt dáng vẻ trào phúng đó của Vương Kim Hà, trực tiếp mắng.

Vương Kim Hà trước đây gây chuyện bị người đàn ông nhà mình dạy dỗ vài bận, người đàn ông nhà mình từng cảnh cáo không được đắc tội Lưu Ly, cho nên có người mắng bà ta, bà ta hậm hực không dám đáp trả.

Chỉ là nhìn vợ Lưu Gia Vĩ – Ngu thị ở bên cạnh đi tới, vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngu Nhị Hoa, nhà các cô và nhà Lưu Ly là họ hàng, bàn tròn trong kia không nhỏ, hẳn không phải chừa cho cả nhà các cô đi?”

Ngu Nhị Hoa nghe vậy, chợt cảm thấy lời này của Vương Kim Hà có lý.

Còn không phải sao? Nhà chính chỉ có một bàn lớn, không phải cho Lưu gia họ ngồi còn cho ai?

Cả thôn, ngoại trừ nhà họ, còn ai có tư cách ngồi trên ghế chính đó?

Vốn dĩ lúc hương thơm vô cùng đặc biệt lại vạn phần kích thích vị giác bay từ phòng bếp ra, cô ta đã rất thèm rồi.

Cuộc đối thoại giữa Vương Kim Hà và người trong thôn cô ta cũng nghe thấy, vừa nghe nói mình có lẽ không ăn được đồ bên trong, Ngu Nhị Hoa trong lòng cũng rất không thoải mái.

Nhưng bây giờ, Ngu Nhị Hoa ngập tràn vui mừng.

Những món kia đều là của nhà tổ.

Không giấu được vui mừng, Ngu Nhị Hoa hư vinh ngẩng đầu: “Đó là đương nhiên, ghế chính không phải để cho chúng tôi còn có thể để cho ai?”

Lời này vừa nói ra, Ngu Nhị Hoa cũng không màng nói thêm gì nữa, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, chạy về phía hai chiếc bàn kia của nhà tổ Lưu gia.

Tất cả mọi người nhà tổ Lưu gia xuất động, một bàn đương nhiên không đủ, cho nên người nhà tổ chiếm cứ hai bàn.

Vừa tới trước bàn, Ngu Nhị Hoa bèn lặp lại những lời của Vương Kim Hà vừa rồi.

Mọi người nhà tổ, bao gồm cả Lưu Kim Vĩ đều cảm thấy bàn chính trong nhà chính chính là để cho họ.

Thế là ai ấy vô cùng vui mừng lại kiêu ngạo đi về phía ghế chính, nhận được không ít ánh mắt hâm mộ của người trong thôn.

“Xời, keo kiệt quá đi, cùng thôn còn đối xử phân biệt, sao chúng ta không được ăn món ngon đó chứ?” Có người bất mãn, giọng chua loét.

Rõ ràng, đây là người muốn ăn món trong phòng bếp.

Nhưng lời này vẫn là bị nhấn chìm trong đủ mọi tiếng nuốt nước miếng, vì hương thơm khác biệt từ phòng bếp bay ra ngày càng nhiều, cũng ngày càng nồng.

Lúc này, Lưu Ly bận rộn trong bếp đang múa xẻng trong tay, không biết khúc nhạc đệm xảy ra bên ngoài hiện tại.

Mà trong phòng Bình Bình, Yên Yên lại mặt đầy nôn nóng nhìn anh trai nhà mình.

“Làm sao đây anh, họ ngồi bàn tròn lớn trong phòng khách rồi.”