CHƯƠNG 368

Phòng khách, là từ vựng Yên Yên học được từ Lưu Ly, cô bé biết bàn đó là để cho các ông các bác từ trấn đến, mà không phải để cho những người xấu kia.

Bình Bình xuyên qua khe cửa nhìn người nhà tổ Lưu gia ngồi trong phòng khách, cau chặt mày, lập tức lộ ra tia sáng, nói với Yên Yên bên cạnh.

“Dì Cẩm Nương hẳn cũng sắp đến rồi, chúng ta từ cửa sau ra ngoài đón họ đi.”

Nói ra cũng trùng hợp, Bình Bình dẫn Yên Yên đi từ cửa sau vòng lên cửa trước thì vừa hay có chiếc xe ngựa đi tới.

Bình Bình thấy vậy liền dắt em gái nép vào một bên, chờ xe ngựa dừng lại.

“Âu Dương thúc thúc— chưởng quầy gia gia…”

Người từ xe ngựa bước xuống chính là Âu Dương Diệp và Tần chưởng quầy.

Chỉ là cho dù là Âu Dương Diệp hay Tần chưởng quầy, biểu cảm lúc này của họ đều toát lên sự sợ hãi.

Dù sao, họ đã đến qua vài lần, nhưng chưa lần nào được Bình Bình chào hỏi “niềm nở” như thế.

Ừm, Bình Bình lúc này chủ động chào hỏi họ, đối với họ mà nói, cũng khá niềm nở rồi, dù sao đứa trẻ này bình thường cũng vô cùng ít nói.

“Tụi con ở đây làm gì thế?” Âu Dương Diệp tò mò hỏi.

“Tụi con chờ thúc.” Bình Bình lên tiếng.

Tuy rằng đầu óc Yên Yên không được nhanh nhẹn như Bình Bình, nhưng dù sao cũng là anh em sinh đôi, lúc này đương nhiên biết anh mình muốn làm gì rồi, nên nở một nụ cười ngọt ngào: “Đúng vậy, Âu Dương thúc thúc, tụi con ở đây chờ thúc đấy, hôm nay mẹ con đích thân xuống bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Âu Dương thúc thúc đó.”

Yên Yên vừa nói xong, mắt Âu Dương Diệp liền sáng lên.

Lưu Ly xuống bếp, còn làm rất nhiều món ngon? Vậy còn chờ gì nữa?

Sự vội vã của Âu Dương Diệp gần như được viết hết trên mặt, liền ẵm Yên Yên đi vào trong.

Tần chưởng quầy đang ôm quà cáp nhìn Bình Bình, Bình Bình thấy vậy bèn nói: “Gia gia đi vào trước đi, cháu ở đây đợi một lát.”

Tần chưởng quầy vừa đi vào, trên đại lộ không xa có một chiếc xe ngựa xuất hiện nữa….

Ở bên này, Âu Dương Diệp ẵm Yên Yên đi vào sân vườn nhà Lưu Ly.

Âu Dương Diệp vừa bước vào, liền nhìn thấy trong sân vườn lớn có mười cái bàn, xung quanh bàn ngồi đầy người.

Sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, đồng loạt hướng mắt nhìn về phía hắn.

Dù sao, một công tử cao quý mặc bộ đồ đỏ, lại tuấn tú điển trai, cho dù ở trong một đống người cũng vô cùng nổi bật, người trong thôn lại ít thấy sự đời, vì vậy tuy có một số người không phải lần đầu gặp Âu Dương Diệp, nhưng cũng khó tránh khỏi bị khí chất cao quý của hắn thu hút.

Trương Đỗ Quyên gặp Âu Dương Diệp lần nữa, trái tim lại rung động theo, vừa hay nàng ta lúc này ngồi ở cái bàn gần cửa, vì thế Trương Đỗ quyên ngượng ngùng đứng dậy, đi đến trước mặt Âu Dương Diệp.

“Âu Dương công tử, trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trương Đỗ Quyên cúi đầu, thẹn thùng ra mặt.

Nhìn thấy bộ dạng của Trương Đỗ Quyên, người trong thôn liền thắc mắc: lẽ nào cô nương Đỗ Quyên quen biết vị công tử này?