CHƯƠNG 369

“Trùng hợp thật đấy dì à, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Ngay lúc mọi người đang nghĩ xem Trương Đỗ Quyên và Âu Dương Diệp có phải quen biết nhau và có gì đó mờ ám hay không thì Yên Yên ngây ngô lên tiếng, còn cười tít cả mắt.

Mọi người: “…..” Mọi người đều đến nhà cô bé ăn tiệc, vậy cũng được tính là trùng hợp sao?

Nhưng mà, có sự chen vào của Yên Yên, mọi người cũng không nghĩ về hướng Trương Đỗ Quyên và Âu Dương Diệp có gì đó mờ ám rồi.

Dù sao, mọi người đều đến ăn tiệc, làm gì có chuyện trùng hợp?

Trương Đỗ Quyên rõ ràng là đang miễn cưỡng chào hỏi. Trong lòng mọi người đã đưa ra kết luận như vậy.

Câu nói của Yên Yên làm cho Trương Đỗ Quyên khó xử, khuôn mặt vừa hồng vừa trắng, rất muốn hét vào mặt Yên Yên.

Nhưng vào lúc này, âm thanh lạnh nhạt của Âu Dương Diệp truyền đến, nhưng là nói với Tần chưởng quầy: “Tần chưởng quầy này, thôn cô này là người tình cũ của ông sao?”

Trương Đỗ Quyên nghe thấy Âu Dương Diệp nói như vậy, vô thức nhìn sang Tần chưởng quầy bên cạnh, ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi.

Tần chưởng quầy còn lớn tuổi hơn cha nàng ta, sao nàng ta có thể là người tình cũ của người này được?

Tần chưởng quầy: “….Không phải, ông chủ…”

“Tần chưởng quầy, ta đã nói bao nhiều lần rồi, loại thôn cô tự mình dâng lên cửa là người không biết ý tứ gì, không nên đụng vào, lần sau nhớ phải tránh xa đấy.” Không đợi Tần chưởng quầy phản bác, Âu Dương Diệp đã nói tiếp.

Đôi mắt lấp lánh của Yên Yên nhìn Âu Dương Diệp, nhớ lại mẹ mình đã từng nói qua một cụm từ: độc mồm độc miệng.

Âu Dương thúc thúc ở trước mặt này, có thể gọi là độc mồm độc miệng rồi chứ?

Tần chưởng quầy vô duyên vô cớ bị oan: “….Tiểu nhân tuyệt đối sẽ tránh xa loại thôn cô này.” Chỉ mong cậu chủ đừng nói nữa, Tần chưởng quầy khóc không thành tiếng.

Nếu không truyền đến tai vợ con ở nhà, ông ta sẽ sống dở chết dở mất.

Nghĩ đến đây Tần chưởng quầy rùng mình một cái, vô thức lùi về sau hai bước lớn, thực sự tránh xa Trương Đỗ Quyên, giống như sợ bị dính vào vậy.

“Phụt—“

Có người không nhịn được phụt cười.

Sắc mặt của Trương Đỗ Quyên trắng nhợt, lúc này khó xử tới nỗi hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Những cụm từ như “Tự mình dâng lên cửa”, “không biết ý tứ” vốn đã rất nhục nhã rồi, nhưng nàng ta còn bị một ông già chê như vậy, Trương Đỗ Quyên sao có thể chịu được khi trước giờ luôn đánh giá mình quá cao?

Hơn nữa, còn có những ánh mắt khinh thường và cười nhạo trong thôn, cái nào cũng như là hình phạt đối với nàng ta.

Lòng tự tôn của nàng ta, mặt mũi của nàng ta, danh tiếng của nàng ta, phút chốc đã tan biến hết…..

“Quá đáng lắm….”

Cũng không biết là nói với Âu Dương Diệp hay Tần chưởng quầy, Trương Đỗ Quyên nói xong câu này vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

“Đỗ Quyên….” Mẹ của Trương Đỗ Quyên sốt ruột đứng dậy kêu một tiếng, nhưng dù sao cũng thèm thuồng món ngon hôm nay, cho nên cũng chỉ kêu một tiếng rồi thôi, không đuổi theo ra ngoài.