CHƯƠNG 64
Nói xong, Lưu Ly lại rất dịu dàng đưa tay xoa đầu của Bình Bình: “Bình Bình muốn bảo vệ mẹ, mẹ rất vui, nhưng Bình Bình của chúng ta có thể sau khi trưởng thành rồi bảo vệ mẹ có phải không? Bây giờ để mẹ bảo vệ Bình Bình có được không?”
Trẻ con là như vậy, chỗ không đúng kịp thời uốn nắn, mà chỗ đúng thì kịp thời khẳng định và dẫn dắt.

Bình Bình nghĩ lời của mẹ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Điều mẹ hy vọng, cậu bé đều sẽ cố gắng làm.

Thấy Bình Bình gật đầu, Lưu Ly cuối cùng cũng thở phào: “Vậy thì Bình Bình có thể nói cho mẹ biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Bình Bình cúi đầu nhìn mặt đất, lại không có trả lời lời của Lưu Ly.

Lưu Ly thấy Bình Bình như vậy thì có chút bất lực, muốn đứa trẻ này lập tức thay đổi e là không thể rồi.

Vì vậy, Lưu Ly nhìn sang Yên Yên
Yên Yên thấy mẹ nhìn sang mình, không khỏi bĩu môi: “Mẹ, sau này có thể không để chúng con ở nhà Trần nãi nãi không?”
Nói xong, cô bé có biểu cảm ấm ức, bộ dạng muốn khóc.

Lưu Ly nghe vậy thì nghĩ đến Điệp Trúc Lam, trái tim trùng xuống, nhưng vẫn hỏi: “Tại sao?”

Bình Bình Yên Yên trước giờ rất thích thím Trần, bây giờ nói không muốn đến Trương gia nữa, nhất định là Điệp Trúc Lam đã làm chuyện gì quá đáng.

Chỉ là Lưu Ly không ngờ, lời của mình mới hỏi ra, Yên Yên bỗng dưng ‘oa’ một tiếng bật khóc.

“Yên Yên không thích thím… hu hu… Yên Yên không phải con hoang không có cha… Yên Yên không thích người… đánh ca ca.


Vừa nghe thấy Bình Bình bị đánh, Lưu Ly vội vàng vén quần áo của Bình Bình ra kiểm tra.

Bởi vì ở bên ngoài, tuy không có ai, nhưng gương mặt nhỏ của Bình Bình vẫn đỏ, cũng không tránh né, để mặc mẹ kiểm tra.

Cuối cùng Lưu Ly ở trên cánh tay của Bình Bình phát hiện một dấu tay màu xanh tím, sắc mặt lập tức tối sầm.

Giỏi lắm Điệp Trúc Lam! Đối xử với một đứa trẻ lại nặng tay như vậy.

Lưu Ly trầm mặc chỉnh lại quần áo của Bình Bình, sau đó hỏi Yên Yên, rốt cuộc là vì chuyện gì mà Bình Bình bị đánh.

Từ trong lời của Yên Yên Lưu Ly biết được nguyên nhân sự việc.


Thì ra khi ba đứa trẻ đang chơi bùn với nhau, Trương Tiểu Muội không cẩn thận bị ngã, lúc đó Trương Tiểu Muội vừa hay ở bên cạnh Yên Yên, Điệp Trúc Lam nhìn thấy tưởng Yên Yên đẩy người ngã, thì muốn đánh Yên Yên, Bình Bình vì bảo vệ Yên Yên mới bị đánh.

“Đi, về nhà, mẹ làm bánh trứng cho hai đứa ăn.


Lưu Ly dắt hai đứa trẻ đi về nhà, biểu cảm trên mặt không dễ coi, có thể dùng từ mây đen bao trùm để hình dung.

Cô không phải là một người giỏi nhẫn nhịn, nhưng nghĩ đến thím, cô không tiện đi quậy.

Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, thím là thím, Điệp Trúc Lam là Điệp Trúc Lam.

Hôm nay Điệp Trúc Lam đánh Bình Bình, cô có thể không đi quậy, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Điệp Trúc Lam như vậy.

Sau khi về đến nhà, hai đứa trẻ nhìn thấy trong nhà bỗng nhiên có thêm một nam nhân, biểu cảm khác lạ.

Bình Bình chỉ trầm mặc, nhíu mày nhìn nam nhân nằm trên chiếc giường duy nhất của nhà bọn họ, vẻ mặt nhìn trông có chút nghiêm nghị.

Mà Yên Yên lại sáng rực hai mắt, vẻ mặt phấn khích.

“Mẹ, người đó là ai?”
“Mẹ, đây chính là cha sao?”
Bình Bình Yên Yên cùng mở miệng hỏi.