Mặc kệ nha hoàn bà tử ngăn cản cơ thể Cố Khanh chưa khỏi hẳn đã ra ngoài, Nhưng Cố Khanh vẫn cứng rắn bày ra uy phong của lão thái quân, gọi kiệu mềm đi tới viện Kình Thương.Trong nhà chính của viện Kình Thương.Cố Khanh ngây ngốc nhìn bánh bao nằm trên giường.Đừng nghĩ bánh bao là khen ngợi, chỉ là thuần túy biểu đạt cảm quan mà thôi.

Khi Cố Khanh đứng bên cạnh giường, nhìn thấy Lý Duệ được ủ trong chăn màu vàng đất, chỉ cảm thấy mình như thấy một cái bánh bao lớn được bọc trong giấy da vậy.Nhóc tên Lý Duệ này nằm sấp trên giường hôn mê, lộ ra cổ và mặt ở bên ngoài đều là thịt.

Khuôn mặt do nằm sấp ngủ nên toàn bộ ngũ quan đều sát nhau, giống hệt như nếp gấp của bánh bao.


Độ tuổi này của cậu ta mập thành như cái bánh xe Michelin nhỏ cũng không có gì kì lạ, kì lạ chính là không lẽ không có người khống chế cậu ta ăn uống hay sao? Mập như vậy cơ thể sẽ có vấn đề đó biết không?Quả nhiên là đứa trẻ không cha mẹ không có ai thương.

Nếu nương của Lý Duệ mà thấy bộ dạng bây giờ của con mình, không biết có hối hận vì lúc trước đã nhảy hồ tự vẫn hay không.“Nương, người vẫn nên về đi, trong phòng này bí bách...”Lão thái thái sao lại tới đây? Không phải bà không bao giờ quản chuyện hay sao? Phương thị nhìn Khâu lão thái quân bước vào hết nhìn đông lại nhìn tây có chút bực mình.

Bà ta chỉ thiếu điều nói thẳng “Người ở chỗ này chỉ gây thêm phiền phức, vẫn là nên về đi” thôi.“Ngươi cũng biết bí bách sao? Giờ mới tháng Mười, trong phòng lại để nhiều chậu than như vậy, của sổ còn đóng lại làm gì?” Cố Khanh cạn lời nhìn mấy chậu than dưới đất.

Các nàng ta không sợ bị trúng độc khí CO2 hay sao? Nàng mới vào có một lúc đã thấy nóng rồi.“Hồ đại phu nói là đã sốt cao thì càng không thể bị cảm lạnh.” Phương thị lo lắng nhìn Lý Duệ bị bọc trong chăn nói: “Thằng bé cứ sốt mãi, người thì lại run cầm cập.”Hồ đại phu? Cái tên lang băm chuẩn bệnh cho nàng là “Dạ dày bị đầy hơi nên tuyệt thực” đó hả?Cố Khanh chống gậy đi tới mép giường, xốc cái chăn trên người Lý Duệ lên.

Bị thương thì phải thoáng khí, mà không biết cái chăn này có sạch sẽ hay không.Miệng vết thương của Lý Duệ đã phủ băng gạc, nàng cúi gần cẩn thận mở băng ra.

Trên băng gạc có màu xanh đậm của thuốc, đại khái là cái thuốc mỡ tiêu sưng giảm bầm nào đó.

Vẫn còn đỡ, miệng vết thương không bị mưng mủ, các cơ cũng không bị co thắt lại.“Nương, ngài ngàn vạn đừng làm gì, Duệ nhi chỉ còn nửa cái mạng thôi!” Phương thị sợ tới mức từ chân giường bước tới bên cạnh Cố Khanh, đưa tay giữ chặt tay phải của nàng: “Bạch lão ngự y đã xem qua rồi, ngài cứ yên tâm.”Vết roi sẽ không làm sốt cao không giảm, trong này nhất định có vấn đề.


Cố Khanh tuy là bác sĩ ở khoa nhi, nhưng lúc thực tập đều đã làm ở tất cả các khoa, từng thấy không ít vết thương ngoài, đứa bé này đã sốt cả đêm, chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó.“Ngươi thả tay ra.

Chẳng lẽ lão thân lại làm hại cháu mình sao? Tôn ma ma, đỡ phu nhân ra.” Cố Khanh lật lại một chút ký ức của Khâu lão thái quân, biết bà là kiểu người mỏ hỗn, thích gì làm nấy, nhưng miệng lưỡi thật sự không nhanh nhẹn.Phương thị còn muốn nói vài câu, nhưng Hoa ma ma và Tôn ma ma đều chặn miệng lại nói: “Đây là tấm lòng của lão thái quân, ngài cũng không thể thay lão thái quân xem vết thương của tôn tử mà đúng không.” Cũng không biết dùng sức thế nào đã kéo Phương thị ra xa.Cố Khanh hài lòng gật đầu, xuyên thành trưởng bối địa vị cao có lợi như thế đó.Nàng cúi đầu, cẩn thận xem xét vết thương.

Vết thương không sâu, nói lên quả thật Lý Mậu không dùng sức đánh cậu ta, nhưng trên dưới vết thương có rất nhiều vết bầm ứ xuất huyết có màu tím đen, hẳn là bị ứ ở bên trong.

Hơn nữa miệng vết thương đã xuất hiện tình trạng sưng đỏ, có khả năng đã bị viêm nhiễm.Đúng là viêm nhiễm sẽ làm trẻ nhỏ phát sốt, ở cái thời đại không có chất kháng sinh này, miệng vết thương bị viêm nhiễm sẽ có khả năng là vết thương chí mạng.“Lão thái thái, người đang làm...”“Thanh Ngôn, ngươi đã thức cả đêm rồi, quay về nghỉ ngơi đi.


Nơi này có lão thân trông là được rồi.” Thấy Phương thị còn muốn nói thêm, Cố Khanh xụ mặt trừng mắt: “Sao, ngươi không tin lão thân sao?”Phương thị cúi đầu, dùng sức cắn răng.Trong phòng chỉ còn lại hai đại nha đầu Thương Thư và Thương Y, cả hai đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Phương thị, hy vọng bà ta có thể kiên trì ở lại.

So với Khâu lão thái thái tính tình cổ quái, Phương thị ôn hòa mềm mỏng vẫn đáng tin cậy hơn.

Hơn nữa, trận tai họa này vốn là do chủ tử chống đối lão phu nhân mới có, còn không biết thái phu nhân muốn dày vò tiểu chủ tử như thế nào nữa.Phương thị do dự mãi, cuối cùng đành hành lễ qua loa: “Nương nói con mới cảm thấy mệt, mắt con không mở nổi rồi, con xin phép cáo lui về nghỉ ngơi.”[Ta thật muốn xem bà có thể làm được gì.].