Được phong làm “Tín quốc công,” trừ việc lão quốc công thật sự là trung quân ra, còn một nguyên nhân quan trọng nữa là người trong phủ của lão quốc công đơn giản.Thê tử kết tóc Khưu thị của Lão quốc công cưới năm Lý Thạc hai mươi tuổi chỉ là một phụ nhân bình thường, không có thân thế hiển hách gì.

Lão hoàng đế nhiều lần muốn ban mỹ thiếp cho ông, đều bị Lý Thạc lấy lý do “Người vợ tào khang còn đang làm ruộng ở quê” để khéo léo từ chối.

Sau khi ổn định, Lý Thạc không giống nhiều đồng liêu bỏ vợ cũ cưới người khác hay nạp thêm thiếp thất, mà quay về đón vợ lên đối xử rất tốt.Lúc đó, người Thát Đát lập tra triều Tân, lão quốc công đi theo hoàng đế tạo phản, quê nhà bị quan người Hồ hỏi tới, bị tàn sát.

Khưu lão thái quân đã mất hai nữ nhi, lại bảo vệ huyết mạch duy nhất lúc ấy, chuyện này khiến ngay cả Lý Thạc cũng nhớ về sự kiên nghị của bà.


Sau đó Khưu lão thái quân lại sinh cho ông hai nhi tử, nhi tử nhỏ nhất khi còn bé không giữ lại được, hai nhi tử duy nhất của Lý Thạc hiện tại đều là con vợ cả, hơn nữa đều là Khưu lão thái quân thân sinh.Không có quan hệ thông gia phức tạp, trong lòng không có lòng tham, người thừa kế đã lập sớm, quả thật Tín quốc công khiến lão hoàng đế vô cùng yên tâm.

Lý lão quốc công giao ra binh quyền, một năm lại có hơn nửa năm ở trong cung làm bạn giá, thánh ân to lớn, cả thái tử Sở Duệ cũng sinh lòng ghen ghét.Ngay cả thế tử Lý Mông của ông, cũng rất nhanh đã tiến tới vị trí Đông các đại học sĩ, nổi bật đương thời không ai sánh được.Đáng tiếc là trời đố kị người tài, trong một lần yến tiệc, Lý Mông đã chắn ám khí của thích khách Thát Đát cho hoàng đế, độc phát mà chết, lão quốc công cũng vì thương tâm quá độ, không tới mấy năm cũng đi.Tín quốc công gia cảnh đơn giản mà được Sở thị hoàng tộc ín nhiệm, hiện tại nhân khẩu càng đơn bạc lại gặp cảnh nhân tài điêu linh.

Nghe nói Lý Minh con trai của Lý Mậu cũng thiên phú hơn người, nhưng muốn trưởng thành để có thế đỉnh môn lập hộ, ít nhiều cũng phải hai mươi năm mới được.Trong chuyện này, quả thật là hoàng gia nợ Tín quốc công phủ.“Tuyên Lý Mậu, Tín quốc công này, là phải chỉ điểm cho hắn chút.”“Dạ.”Tây viện, nhà chính của viện Kình Thương.Bạch đại phu được mời đến và gia y trong phủ Hồ đại phu đang cùng nhau xem bệnh cho Lý Duệ.Trên lưng Lý Duệ có thương tích, nằm sấp ở trên giường, trên lưng có mấy miếng gạc.

Cả người cậu ta nóng bỏng, lại không chảy lấy một giọt mồ hôi, miệng gọi lung tung lúc thì “Thím,” lúc thì “Nãi nãi.” Phương thị ở bên cạnh giường vừa nắm tay cậu ta vừa lau nước mắt.Hai người Bạch lão ngự y và Hồ Khánh Niên, một người là ngự y lâu năm, một người là người làm lâu năm, hai người cùng nhau biện chứng nửa ngày, ai cũng không muốn nói trước.

Phương thị yên tĩnh chờ một bên, cả một khắc trôi qua cũng không thấy ai nói gì liền nói thẳng: “Hai vị đều là người có thể tin, Duệ nhi đã thế này rồi, tình huống như thế nào xin hai vị cứ nói thẳng.”“Vết roi của Lý đại công tử chỉ là vết thương nhỏ, nhưng miệng vết thương lại sưng đỏ sinh mủ, hẳn là do bẩn thỉu bên ngoài xâm nhập gây ra.

Mạo muội hỏi một câu, xin hỏi tiên thương này là?” Bạch lão ngự y cũng âm thầm kêu khổ trong lòng, ai có thể đánh roi công tử của phủ Tín quốc công? Sốt cao như thế này rõ ràng là do miệng vết thương nhiễm bẩn gây ra.

Dù không phải là hạ độc, nhưng nhiễm khuẩn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.Đường đường là đích trưởng tôn của phủ quốc công, miệng vết thương nhỏ như thế cũng có thể bị ngoại tà nhập vào có thể thấy tình hình trong phủ khá phức tạp.

Ông ở trong cung đã gặp qua đủ các việc xấu xa, vất vả lắm mới chịu được đến khi cáo lão, lại không thể ngờ ngoài cung so với trong cung còn không sạch sẽ hơn.Lại nghĩ đích trưởng tôn hình như là con trai của huynh trưởng của Quốc công gia đương nhiệm Lý Mậu, Bạch lão ngự y không khỏi thở dài trong lòng.Phong hoa của vị Lý Mông kia ông vẫn còn nhớ rõ.


Năm ấy khi Lý Mông trúng độc, ông cùng với mấy vị ngự y khác từng hội chẩn qua, rất là tiếc nuối trong một đoạn thời gian.Phương thị đỏ mắt nghẹn ngào: “Vì mấy ngày trước Duệ nhi chống đối lão thái thái, lão thái thái dùng gia pháp.

Ta lo lắng Duệ nhi từ nhỏ không phải chịu khổ bao giờ, sợ không chịu nổi roi, còn cố ý tìm thái phu nhân cầu tình, chỉ quất vài cái, sao lại thành như thế này...”Hồ Khánh Niên vân vê chòm râu trầm mặc.Vấn đề không phải trên roi, mà là ở thuốc trị thương.

Nhưng ông không thể nói, càng không thể bảo Tín quốc công phu nhân mang hai đồ vật này cho ông kiểm tra.

Huống hồ, nếu có người giở trò với hai vật này, sợ là đã sớm xử lý sạch sẽ.Bạch ngự y chỉ lo chuẩn bệnh, không quản những việc xấu xa trong phủ.

Hai người thảo luận một trận, Bạch ngự y kê chút hủ sinh cơ dược tán, lại cho thêm chút thuốc hạ sốt rồi vội vàng cáo từ.

Hồ Khánh Niên rửa sạch miệng vết thương, an ủi Phương thị một chút rồi đi phòng bếp nhỏ canh đồ đệ sắc thuốc.Nhân lúc người sai vặt đã bị Lý Duệ đuổi hết ra ngoài, thiếu người làm, Phương thị dẫn theo mấy đại nha hoàn và hạ nhân của viện Cẩm Tú, canh giữ ở viện Kình Thương cả đêm.“Cái gì? Ngươi nói bây giờ vẫn sốt cao không giảm?” Cố Khanh mở to mắt nhìn Hương Vân bên cạnh.


“Không phải ta đã nói là giáo huấn vài cái là được rồi sao? Đánh mạnh lắm sao?”“Bẩm thái phu nhân, cũng không đánh quá mạnh, chỉ quất mấy roi thôi ạ.”Tay Cố Khanh chống gậy run lên.Quất roi? Không phải đánh mông sao?Nàng biết chút “Gia pháp” là loại như trong kịch cổ trang sẽ ấn người lên ghế đập gậy trúc bùm bụp, nên mới nói là giáo huấn vài cái.

Gia pháp ở đây sao lại kỳ lạ thế, dùng roi sao?Có phải nàng làm sai cái gì rồi không?Chiều hôm qua Cố Khanh ăn chút cháo, lại nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng mới phục hồi chút sức.

Nàng biết nằm lâu sẽ không tốt cho cơ thể, đặc biệt là tình huống báo trước nàng bị trúng gió, nên sau khi ăn cơm sáng ở trên giường đã nói mấy nha đầu đỡ nàng xuống giường đi lại trong phòng một chút.

Ai ngờ Tôn ma ma vội vàng tiến vào bẩm báo là Lý Duệ ương ngạnh với mình bị dùng gia pháp mà hôn mê không tỉnh, có chút nguy hiểm nữa.Bản thân mình là người tìm chết lại còn sống, tranh luận chuyện sắp chết này làm gì cơ chứ!“Trong phủ có kiệu không? Nâng ta qua Tây viện xem thử.”.