“Ta…”
“Ta…” Bị ép buộc cùng Kỉ Tình bốn mắt nhìn nhau, Độc Cô Duy Ngã vừa gấp lại vừa xấu hổ.

Trái tim trong lồng ngực cũng tựa như không còn là của mình, điên cuồng nhảy lên.
Rốt cuộc, hắn cũng chỉ thuận theo tâm ý, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói :“Yêu…ta yêu ngươi…”
Không giống với bình thường, lần này, nghe Độc Cô Duy Ngã nói yêu mình, Kỉ Tình hiếm khi lại không vội vã hỏi thăm hệ thống về tính chân thật của câu nói này.

Mà chỉ đưa tay, từ từ đem hai mắt của hắn che đậy.

Trước mắt tối sầm, nhất thời, Độc Cô Duy Ngã liền không khỏi có phần hoảng hốt.


Nhưng thân thể không thể cử động, hai mắt lại bị che kín, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là mở miệng, trầm thấp gọi :“Tình nhi…”
Lúc này, thị giác mất đi, khiến các giác quan còn lại của Độc Cô Duy Ngã đều trở nên linh mẫn hơn vô số lần.

Hắn có thể ngửi được hương hoa đào mát lạnh đang đến gần…
Mùi hương này, hắn rất quen thuộc, chính là hương thơm trêи da thịt của y.
“Tình nhi…”
Trêи trán thấm ra một tầng mồ hôi, Độc Cô Duy Ngã chỉ cảm thấy cả người căng thẳng.

Rất muốn mở mắt ra để nhìn xem, y rốt cuộc đang làm gì.
Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, không kịp phòng bị, Độc Cô Duy Ngã liền đã bị xúc cảm trêи môi làm ngẩn ra.
Hắn đã cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người đối diện đang rơi vào trêи chóp mũi của mình.

Môi của y mềm mại như bông, nhẹ nhàng rơi vào trêи cánh môi của hắn, có chút lành lạnh như hoa quả ướp lạnh.
Bốn cánh môi giao thoa vào nhau, nhưng chỉ ngừng lại tại đó, bởi vì Kỉ Tình tựa hồ không quá có kinh nghiệm trong chuyện này.
Thế nhưng, cũng không lâu lắm, y liền đã giống như hồi tưởng được chút gì, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi, mềm nhũn xâm nhập vào trong khoang miệng hắn.
Động tác của Kỉ Tình rất trúc trắc, cũng rất e dè, cùng bộ dạng băng lãnh, kiên cường của y thường ngày rất không phù hợp.
Y chủ động…hôn hắn?
Giây phút này, Độc Cô Duy Ngã chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đều đang thiêu đốt lên.

Cảm giác hạnh phúc đến quá bất chợt, làm hắn không khống chế được, đảo khách thành chủ, chủ động đáp lại nụ hôn của y.
Đến tận gần nửa khắc, khi cảm thấy gương mặt đã có chút nóng bỏng, Kỉ Tình rốt cuộc mới ngẩng đầu, tránh cho bản thân bị nam nhân nào đó nuốt mất.
Vuốt ve cánh môi ẩm ướt, có chút sưng lên của mình, lúc này, Kỉ Tình mới buông bàn tay đang che mắt của Độc Cô Duy Ngã ra.

Không muốn nhìn thấy thần sắc không bỏ trong mắt hắn, Kỉ Tình ngay tức khắc liền đã lựa chọn xoay người.

Không chút do dự đứng dậy, hướng về nơi xa đi tới.
Nhìn xem bóng lưng lạnh nhạt đến cực điểm của người nào đó, hai mắt Độc Cô Duy Ngã đã đỏ bừng, chỉ có thể vô năng cuồng nộ :“Tình nhi…nếu hiện tại ta lấy chết cái chết uy hϊế͙p͙, ngươi sẽ lưu lại sao?”
“Sẽ, ta sẽ lưu lại nhảy múa trêи mộ phần của ngươi xem như đáp lễ.”
“…”
Tâm tình vốn có chút nặng nề, nhưng Độc Cô Duy Ngã lại bị cách nói này của y làm cho có chút muốn cười.

Thế nhưng, nụ cười này chỉ vừa xuất hiện, liền đã nhuốm lên màu bi ai.
“Ngươi sẽ còn quay lại sao? Ta…còn có thể nhìn thấy ngươi nữa sao?” Trong miệng tràn ngập cay đắng, nhu tình mật ý vừa rồi, lúc này lại càng khiến tâm can Độc Cô Duy Ngã đau đớn gấp ngàn vạn lần.
Lúc này, ánh mắt thuỷ chung nhìn về phía trước, cước bộ của Kỉ Tình vẫn theo bản năng có hơi thả chậm.

Nhưng rất nhanh, y liền đã ổn định xong trạng thái của chính mình.
Kỉ Tình không quay đầu lại, mà chỉ phất phất tay, thản nhiên cất giọng nói :“Ai biết trước được tương lai sau này kia chứ? Có thể có, có thể không…”
“Hữu duyên tương ngộ, giang hồ tái kiến.”
Bước chân tăng nhanh, Kỉ Tình không dám quay đầu, cũng không dám nhìn xem gương mặt của nam nhân đó thêm một lần nào nữa.

Y sợ hãi chính mình sẽ thất thố, không khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Giữa đêm khuya, bởi vì mệnh lệnh của Kỉ Tình, trêи dưới ma giáo đều vô cùng vắng lặng.
[ Ký chủ, ngươi hà cớ gì phải đi sớm như vậy chứ? Vẫn còn tận nửa tháng nữa mới đến thời hạn…]
[ Còn nữa, ngươi đi thì đi, lưu lại niệm tưởng cho hắn làm gì? Ta không phát hiện ngươi có tật xấu này nha.]
Mặc cho hệ thống ở bên tai chít chít chóe chóe, Kỉ Tình từ đầu đến cuối đều triệt để bỏ qua sự tồn tại của nó, không thèm để ý, cũng không muốn chú tâm.

Y làm nhiều chuyện như vậy, chính là cố ý lưu lại niệm tưởng cho hắn.

Hoặc nói, là một loại chấp niệm.
Y hiểu rất rõ tính cách của hắn, bá đạo, cố chấp, cứng đầu.

Cho nên, chỉ cần một ngày hắn còn lưu luyến y, dù cực khổ hay đau đớn dường nào, hắn nhất định cũng sẽ cố vượt qua được, cũng như chèo chống sống tiếp để có thể tìm được y.
Có thể nói, Kỉ Tình đã đem bản thân biến thành động lực sống của Độc Cô Duy Ngã, để hắn có thêm mục tiêu mà vươn lên.
Ba ngàn bậc thang dưới chân bị bóng đêm che phủ, tựa như con đường dẫn xuống đáy thâm uyên.

Nhưng dù vậy, ánh mắt của y vẫn chưa từng thay đổi qua, tĩnh như hàn đàm.
Thân thể dần dần hòa vào trong hắc ám, xung quanh chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.

Rốt cuộc, khi đã đi được gần trăm bậc, Kỉ Tình cũng không nhìn nổi nữa, đạm mạc lên tiếng :“Ngươi muốn theo ta đến khi nào?”
Bốn bề yên tĩnh.
Song, lúc này, biết rõ bản thân không thể qua mắt được Kỉ Tình, kẻ đang lén lút trốn sau bụi cây ven đường vẫn là chậm chạp hiện thân.
Hắn đứng ra, nhưng cũng không quá hoảng loạn, chỉ là rất hiếu kỳ nhìn xem nhãn quang không chút gợn sóng, phảng phất đã sớm biết người trốn ở đây là hắn của Kỉ Tình.
“Kỉ Tình, anh cùng ma giáo giáo chủ hòa li rồi à?”.