“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”
Kỉ Tình nhớ rất rõ, hai đại hộ pháp đã sớm cho y tin tức khẳng định rằng người chơi trong địa bàn của ma giáo đều đã bị quét sạch.

Như vậy, cái tên này là bằng cách nào xuất hiện ở giữa chân núi ma giáo?
Thấy Kỉ Tình không trả lời mình, mà chỉ hỏi ngược lại, Thái Ly cũng không đoái hoài tới, chỉ vò đầu, có phần ngượng ngùng giải thích :“Thật ra, kể từ ngày thực lực đủ điều kiện để rời khỏi chủ thành, tôi liền đã đi đến ma giáo để tìm anh.”
“Khi đó, bởi vì những NPC này vẫn chưa canh phòng nghiêm ngặt như vậy, tôi đã rất dễ dàng trà trộn vào trong ma giáo, nhận được chức vị tạp dịch đệ tử.”
“Thật ra…” Khẽ nâng mắt nhìn trộm Kỉ Tình, Thái Ly liền có chút xấu hổ vò vò đầu :“Tôi vẫn luôn âm thầm dõi theo anh.

Chỉ là, anh từ đầu tới cuối vẫn chưa từng phát hiện ra thôi.”
Nhìn xem nam nhân trước mặt, Kỉ Tình không hiểu thấu liền cảm thấy có chút quen thuộc.

Theo phản xạ liền mở miệng truy hỏi, dù cho việc này có chút không phù hợp với tính cách của y.

“Vì sao không nói?”
“Cái đó…” Ánh mắt chậm rãi trở nên nhu hòa, Thái Ly liền lắc đầu, thấp giọng nói :“Tôi nhìn thấy anh ở bên cạnh ma giáo giáo chủ rất vui vẻ, cho nên không muốn ở trước mặt hai người làm kỳ đà cản mũi.”
“Chỉ cần có thể từ xa quan sát anh, tôi liền đã rất vui rồi.”
Kỉ Tình khi nghe thấy những lời này, cũng chỉ thật sâu nhìn Thái Ly một chút liền đã dời đi ánh mắt, trong lòng không hiểu thấu lại dâng lên một cỗ bực bội không tên.
Quả thật là không hiểu thấu.
“Đúng, Kỉ Tình, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà.

Mặc dù việc nghe lén xác thực là có chút không tốt, nhưng anh thật sự hòa li với ma giáo giáo chủ rồi sao?”
“Phiền phức.” Nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, Kỉ Tình cũng liền mặc kệ Thái Ly, tiếp tục xuống núi, đem hắn xem thành không khí.
Cái gì gọi là hòa li chứ? Là y chủ động hưu hắn, có hiểu không?
[ Nhưng ký chủ, ngươi mới là thê tử kia mà…] Ở một nơi nào đó, hệ thống vô cùng không biết thức thời, bắt đầu mở miệng đâm chọt suy nghĩ của Kỉ Tình.
“…”
Bị Kỉ Tình vượt qua mặt, Thái Ly cũng không bỏ cuộc, trái lại, lại nhanh chóng đuổi theo sau lưng của y, gấp rút gọi :“Kỉ Tình, chờ đã!”
Kể từ ngày rời khỏi ma giáo, Kỉ Tình liền không có mục đích, bắt đầu cầm lấy giáo kỳ của ma giáo, hướng về xung quanh đi dạo.
Chỉ là, mỗi một lần đi dạo như vậy, y đều sẽ đem thế lực bản địa ở những thành trấn đó đánh bại cùng thu phục, đem giáo kỳ của ma giáo giương cao, giúp ma giáo mở rộng thế lực.
Đối với việc này, nhìn ở trong mắt, hệ thống cũng chỉ có thể cảm khái, ký chủ thật sự là chết đến nơi vẫn còn cứng miệng.

Rõ ràng quan tâm người ta muốn chết, nhưng vẫn cố trương gương mặt cứng đơ đó ra.
Y đang cố gắng tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng ở thế giới này, giúp Độc Cô Duy Ngã đánh hạ thêm một chút giang san.
Ngoài ra, không thể không thừa nhận, Thái Ly quả thật là nghị lực hơn người, cư nhiên lại một mực đuổi theo y, tựa như keo da chó đuổi không đi, đánh cũng không chạy.
Dựa theo lời nói của hắn, đó chính là dù chỉ còn một hơi, hắn cảm thấy chính mình vẫn còn cơ hội.
Một ngày này, khoảng cách hai giới dung hợp, đồng thời cũng là ngày Kỉ Tình phải rời khỏi cũng đã đến rất gần.
Vẫn giống như ở vị diện trước, Kỉ Tình vẫn lựa chọn một vị trí cao mà ngồi xuống, chờ đợi dị biến giáng lâm.

Vị trí này, cụ thể hơn một chút chính là trêи vách núi, vừa vặn có thể đem ánh hoàng hôn ở phía chân trời, còn có khung cảnh hùng vĩ dưới chân thu vào trong mắt.
Chỉ khác biệt ở một chỗ, người làm bạn ở bên cạnh, cũng không phải là người y thật sự cần.

Nhìn Kỉ Tình đem lá cờ cuối cùng cắm vào trêи vách núi, Thái Ly liền không khỏi trầm ngâm thủ thỉ :“Có cần thiết phải cố gắng như vậy không…”
Liếc hắn một chút, nhưng Kỉ Tình cũng không có ý muốn nổi giận.

Y chỉ đi đến, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, để mặc cho gió lướt qua sườn mặt, đem tóc đen cùng hồng y thổi bay lất phất.
Tựa như ngại gió quá lớn, thổi đến làm ánh mắt có chút đau.

Kỉ Tình liền đưa tay, xòe bàn tay chắn ở trước mặt mình.
Ánh tà dương chiếu rọi lên dung nhan của y, lại đem cả sắc trời đều nhuộm đỏ.

Lúc này, ánh mắt Kỉ Tình là thâm thuý như vậy, tựa như dạ mạc tĩnh mịch lại u buồn.

Mang theo một cỗ man mác, trơ trọi giữa thiên địa.
Mặc dù vẫn biết Kỉ Tình rất đẹp, nhưng lúc này, Thái Ly vẫn không khỏi nhìn đến ngây ngốc.

Thậm chí, so với mặt trời to lớn ở đằng xa, y ở trong mắt hắn lại càng thêm rực rỡ lóa mắt.
“Thái Ly…”
Hai chữ đơn giản đến cực điểm, nhưng lúc này, lại khiến con ngươi của Thái Ly từ từ mở to, thâm tâm rung động không nói được thành lời.
Bởi vì đây là lần đầu tiên y mở miệng gọi tên của hắn!
So sánh với Thái Ly, lúc này, cảm xúc của Kỉ Tình cũng không có bao nhiêu ba động.

Chỉ là, gọi ra cái tên này, lại khiến y cảm thấy trong lòng có một cỗ mất mát, tựa như đã trải qua mấy đời.
“Về sau, nếu có cơ hội, mong ngươi có thể giúp ta, chiếu cố hắn cho thật tốt.”
Lần đầu tiên Kỉ Tình nhờ vả Thái Ly, cư nhiên lại là vì muốn tốt cho Độc Cô Duy Ngã.

Mà việc này, cũng khiến hắn không khỏi cười khổ, mơ hồ, đã nhận ra được chút gì :“Anh đừng có nói như đang an bày hậu sự như vậy chứ.


Muốn chiếu cố hắn, anh tự đi mà chiếu cố.”
“Thái Ly…” Lại là hai chữ này, tiếp tục được Kỉ Tình trầm giọng gọi ra.
Rốt cuộc, vẫn là khiến Thái Ly trước không chống đỡ nổi.

Dưới ống tay áo, bàn tay của hắn mơ hồ đã nắm chặt lại, chỉ cảm thấy lồng ngực có chút nghẹn lại :“Được rồi…tôi sẽ cố.”
Thái Ly không hứa chắc chắn, nhưng câu trả lời này, đã đủ khiến Kỉ Tình cảm thấy hài lòng.
Lúc này, y rốt cuộc mới nghiêng mặt, lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn thẳng Thái Ly.

Ánh mắt y thanh tĩnh lại bình lặng, phảng phất có ma lực, có thể nhìn xuyên thấu hết thảy.
Thật lâu sau, y rốt cuộc mới thấp giọng cảm khái một câu :“Bản năng của ta mách bảo cho ta biết, ta tựa hồ đã từng quen biết ngươi, nhưng đồng thời, cũng không phải là ngươi…”
“Cái gì gọi là quen biết tôi nhưng cũng không phải là tôi, Kỉ Tình, anh đang có ý gì…” Chỉ là, ngay cả câu hỏi hoàn chỉnh cũng chưa kịp hỏi ra, Thái Ly liền đã phát hiện, hệ thống trò chơi giống như đã xuất hiện trục trặc.
[ Trò chơi xảy ra lỗi, cưỡng ép hạ tuyến!]
[ Trò chơi xảy ra lỗi, cưỡng ép hạ tuyến!]
[ Trò chơi xảy ra lỗi, cưỡng ép hạ tuyến!]
Cùng lúc đó, trong khắp , tất cả người chơi đều đồng loạt nhận được thông báo chói tai này của hệ thống trò chơi.
Giây phút trước khi khung cảnh sụp đổ, mặt trời ở bên cạnh hóa thành một hố đen to lớn, Thái Ly vẫn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Kỉ Tình.
Dưới ánh mắt của hắn, Kỉ Tình từ đầu đến cuối vẫn vô cùng thản nhiên, tựa như những dị biến này cũng không khiến y cảm thấy rung động chút nào.
Y chỉ nâng tay, thẩn thờ nhìn bàn tay đang chậm rãi tan ra thành vô số mảnh vỡ, hòa vào trong không trung của mình.
Sau đó, y tựa hồ đã nhẹ nhàng mỉm cười, mà thân thể, cũng triệt để vỡ toan thành phiến phiến lưu tinh, tan biến giữa thiên địa..