Sau đó, hai thế giới có dung hợp với nhau hay không, Kỉ Tình cũng không biết được.

Bởi vì lúc này, khác với những người chơi khác, y không phải là bị đưa về thế giới thực, mà đã bị truyền tống đến không gian hệ thống.
Đối diện với khung cảnh trắng xóa trước mắt này, Kỉ Tình chỉ trầm mặc không nói gì.

Nhưng so với lần trước, cảm xúc của y tựa hồ cũng không có tồi tệ đến vậy.
[ Chúc mừng ký chủ đạt thành yêu cầu nhiệm vụ : thành công khiến Độc Cô Duy Ngã cảm thấy ký chủ là người tốt, đồng thời từ tận phế phủ thừa nhận bản thân yêu và không thể đánh mất ký chủ.]
[ Mức độ hoàn thành nhiệm vụ có đánh giá là S.


Ban thưởng tích phân : 11.000, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]
Lại là mười hai ngàn tích phân, con số này đối với Kỉ Tình tới nói đã là rất khả quan, dù sao, nó giúp y cách ngày trở về hiện thực gần thêm một chút nữa.
Có lẽ những lần trước đã dò hỏi được tất cả những gì mình muốn biết, lần này, Kỉ Tình cũng không lại hỏi gì nữa.

Y bắt đầu lâm vào trong thế giới của riêng mình, tựa như đang suy xét gì đó.
Thực lực của y, tan biến rồi.

Ngay cả chảo đen cùng không thể triệu hoán ra được.
Tình hình này rất giống lúc y ở thế giới vừa rồi, từ trong trò chơi đăng xuất ra, tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất.
Nhưng dù vậy, việc chảo đen xuất hiện, vẫn làm Kỉ Tình phát hiện được một chút khác thường mà trước kia chính mình không để ý tới.
Thân phận chân thực của y, tựa hồ cũng không đơn giản như y nghĩ.
Phối hợp với việc xuất hiện hai đóa hoa tương tự là Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song, khắp nơi liền càng lộ ra vẻ cổ quái.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao, y cứ có cảm giác, có một tấm lưới lớn đang chậm rãi vây chặt, cố ý nhắm vào mình.

Nhưng làm động tác lớn như vậy, thì có chỗ tốt gì cho bọn họ chứ?
“Hệ thống, ta thật sự đến từ lam tinh, thế kỷ XXI sao?”
[ …]
Bởi vì câu hỏi của Kỉ Tình quá mức ‘sâu sắc’, hệ thống cũng chỉ có thể trầm mặc mấy giây.


Một lúc sau, mới nhỏ giọng trình bày.
[ Theo hồ sơ mà nói, thì ký chủ thật sự là người lam tinh.]
Thật sự, nếu có thể đánh được hệ thống, Kỉ Tình đã sớm đem nó đánh thành tàn phế.
Cái gì gọi là theo hồ sơ?
[ Mời ký chủ nghỉ ngơi, mười phút sau hệ thống sẽ tiễn đưa ký chủ đến vị diện mới.]
Lúc này, trong lúc Kỉ Tình đang dưỡng tốt tâm lý chuẩn bị cho vị diện sau, thì ở trong không gian khí lưu, có bốn đạo nhân ảnh đang từ khắp nơi tụ họp với nhau, ngừng lại ở giữa khoảng không.
Bọn họ tất cả đều mặc y phục cổ trang, ngoại hình tuấn lãng bức người, mỗi người một vẻ, từ ngữ điệu đến cử chỉ đều là một thái cực không giống nhau.
Thế nhưng, quan trọng nhất là, đứng trong không gian khí lưu, bọn họ lại giống như không chịu phải một chút ảnh hưởng gì, vô cùng nhàn nhã tán gẫu.
“Sư tôn hiện tại giống như đã nhớ ra được chút gì rồi, ngay cả chảo đen đều có thể triệu hoán ra.

Có cần ta đi gia cố phong ấn trêи người ngài hay không?” Nói ra lời này là một nam tử rất đẹp, đẹp đến mức làm người hít thở không thông.
Nghe hắn nói, một nam tử khác ngũ quan tà dị, mang theo một đầu tóc trắng liền đã khoát tay, nói :“Không cần đâu, dù sao, cũng không bao lâu nữa liền đã phải ngừng, chúng ta cũng chơi đủ rồi.”
“Hừ, chơi đủ là ngươi, cũng không phải ta.

Dù sao, ta cũng không có may mắn như ngươi vậy, trước khi đi còn được sư tôn cho phúc lợi nhỏ.”
Đối diện với sự châm chọc của người này, không để Độc Cô Duy Ngã trả lời, thì ở bên cạnh, một người có diện mạo giống hắn như đúc, chỉ là băng lãnh hơn rất nhiều liền đã nói giúp cho hắn.
“Đây còn không phải do ngươi tự làm tự chịu? Nói rằng muốn cùng sư tôn trải nghiệm kϊƈɦ thích gì đó?”
Mặc dù biết rõ là vậy, nhưng nghĩ tới việc sư tôn cùng bọn họ lăn qua lộn lại, ngay cả tên ngốc khốn kiếp kia còn có thể nhận được một nụ hôn, mà bản thân lại cái gì cũng không có, Lục Dạ liền có cảm giác nghẹn khuất, muốn tự bế.
Nhìn thấy Lục Dạ tự lấy đá đập chân, trong lòng Độc Cô Duy Ngã liền có chút hả hê.


Đồng thời, cảm giác buồn bực ban đầu cũng đã biến mất không thấy.
Dù sao, có người xui xẻo hơn chính mình liền đã đủ rồi.
Thế nhưng, đồng thời, hắn cũng không khỏi dâng lên nghi hoặc :“Thái Ly đã sớm hồn phi phách tán, các ngươi là bằng cách nào để hắn xuất hiện? Hơn nữa, vì cái gì đến phiên của ta, hắn mới ở trước mặt sư tôn lượn tới lượn lui chứ?”
Ánh mắt bất thiện nhìn xem hai vị sư đệ của chính mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mọi chuyện không liên quan đến mình của bọn họ, có chút ngờ tới, Độc Cô Duy Ngã liền mở to mắt, quay đầu nhìn người đang đứng cạnh mình.
“Vô Song, đệ!”
Đối diện với lửa giận của Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song liền im lặng, xem như ngầm thừa nhận.
“…” Thì ra, ngàn phòng vạn phòng, rốt cuộc vẫn là bị đệ đệ đâm sau lưng.
Độc Cô Duy Ngã suýt chút liền quên mất, một nửa hồn phách của Thái Ly đã sớm biến thành hồn phách của Độc Cô Vô Song.

Cho nên, người có năng lực để Thái Ly ‘phục sinh’, chỉ có thể là hắn mà thôi.
Nhưng làm Độc Cô Duy Ngã không ngờ tới là, đã qua nhiều năm như vậy, đệ đệ hắn vẫn còn có khúc mắc với chuyện sư tôn yêu hắn ‘nhất’, thậm chí còn đặc biệt đem ‘tình địch năm xưa’ tạo ra để làm khó dễ hắn.
Lúc này, không quản hai huynh đệ bọn họ tự hố lẫn nhau, mắt thấy thời gian không còn sớm, Cố Thừa Trạch liền đã nhíu mày hỏi :“Như vậy, vị diện kế tiếp các ngươi ai muốn đi?”
“Ta.”.