Nhưng mà liên tiếp vài ngày đều không có tin tức gì, Lý Hà Hoa vô cùng thất vọng.

Hôm nay lúc sắp thu quán, vị lão gia tử thường xuyên tới ăn kia tại tới nữa.

Lý Hà Hoa vội buông đồ vật trên tay hô: "Lão gia tử, hôm nay sao ngài tới ăn muộn vậy. Nếu đến muộn chút nữa ta đã thu quán rồi. Hôm nay lão gia tử ngài muốn ăn gì? Ta làm cho ngài."

Lão gia tử tìm vị trí ngồi xuống, nói: "Cho ta ít mì sợi đi."

Lý Hà Hoa đáp ứng, tay chân lạnh lẹ làm một chén mì, tự mình mang đến cho Qão gia tử: "Lão gia tử, mì của ngài đây, chậm rãi dùng nha, còn yêu cầu gì thì gọi ta."

Lý Hà Hoa đang định đi thu thập đồ đạc lại bị lão gia tử gọi lại.

Lão gia tử hỏi Lý Hà Hoa: "Ngươi muốn tìm cửa hiệu mặt tiền mở cửa hàng sao?"

Lý Hà Hoa giật mình, cũng không vội đi thu đồ đạc, ngược lại đến ngồi bên cạnh lão gia tử, nói: "Đúng vậy, không nói dối ngài, sạp hiện tại của ta quá nhỏ, muốn mở rộng cũng không có chỗ để bàn ghế, cho nên ta nghĩ muốn mở một cửa hàng, đến lúc đó có thể tiếp đãi khách nhân nhiều hơn, chủng loại món ăn cũng làm nhiều một chút."


Lý Hà Hoa lại thở dài: "Nhưng mà trên trấn này tìm không được cửa hàng thích hợp, lão gia tử nếu ngài có chỗ thích hợp lưu ý giúp ta một chút nhé, đến lúc đó ta sẽ hảo hảo cảm tạ ngài."

Lão gia tử sờ sờ chòm râu dưới cằm, cười nói: "Hôm nay ta chính là tới đưa tin tức cho ngươi, ở chỗ ta đúng là có một cửa hàng tốt, nhưng phải xem ngươi có muốn hay không."

Mắt Lý Hà Hoa sáng tên, vội vàng nói: "Lão gia tử, ngài mau nói với ta, hiện tại ta rất gấp rồi."

Lão gia tử thấy Lý Hà Hoa vội như vậy cũng không vòng vo, nói: "Một nhà đường chất nhi của ta vốn ở trên trấn mở một tửu lâu nhỏ, chỗ không lớn nhưng vị trí không tồi, chỉ là hắn mời không được đầu bếp lớn, hương vị đồ ăn do người này nấu ra không tốt, hắn cũng mặc kệ không quản, việc kinh doanh liền càng ngày càng xuống dốc, chống đỡ hai năm thì không làm nổi nữa. Hiện tại hắn định vào thành nhờ cậy huynh đệ hắn làm ăn một lần nữa, cho nên tửu lâu hiện tại hắn muốn bán để tích góp tiền vốn.


Ta nhớ ngươi muốn tìm cửa hàng cho nên tới hỏi ngươi một chút xem có muốn không."

Lý Hà Hoa ban đầu còn như lửa nóng, hiện tại tâm đã lạnh.

Nói thật, nghe nói là tửu lâu nhỏ trong lòng Lý Hà Hoa đã động tâm, nếu là tửu lâu càng tiện cho nàng, nhưng mà động tâm cũng không chịu được hiện thực không cho phép, tiền trên người nàng chỉ đủ để thuê cửa hàng, mua cửa hàng thì còn xa mới đủ, càng đừng nói đến tửu lâu, cho dù là tửu lâu nho nhỏ nàng cũng không mua nổi.

Lý Hà Hoa bất đắc dĩ cực kỳ: "Lão gia tử, cảm ơn ngài cung cấp tin tức cho ta, chỉ là nói thật với ngài tiền trên người ta chỉ đủ thuê, mua là không mua nổi, thân thích nhà ngài chỉ bán chứ không cho thuê sao?"

Mày lão gia tử hơi nhíu lại, lắc đầu nói: "Hắn chỉ bán, không cho thuê, hiện tại hắn muốn tích góp tiền vốn, thuê là không được."


Lý Hà Hoa hoàn toàn thất vọng: "Vậy không được rồi, ta thật sự không mua nổi."

Thấy bộ dạng Lý Hà Hoa thất vọng, lão gia tử cũng thất vọng theo, kỳ thật ông rất muốn Lý Hà Hoa có thể đơn độc mở một tửu lâu, đến lúc đó hoàn cảnh có thể tốt hơn, việc chuẩn bị mỹ thực càng tiện lợi, sạp hiện tại thật sự không xứng với một thân trù nghệ xuất sắc của nàng.

Lão gia tử nói: "Chúng ta đều là người quen, ta sẽ không gạt ngươi. Nếu có thể mua thì không nên bỏ lỡ, tửu lâu của đường chất nhi nhà ta thật sự không tồi, trên dưới hai tầng, phía sau còn có hậu viện, cái gì cũng đủ hết, trên đoạn đường đặc biệt tốt bởi vì nó nằm ngay đường cái, tuyệt đối không lo không có khách."