Nếu không phải chất nhi kia của ta không có cách mời một đầu bếp tốt, cũng không quản việc thì cũng không có khả năng đi xuống."

Lão gia tử tiếp tục nói: "Hơn nữa giá cả này thật không tồi, tửu lâu này không tính là lớn, so không được với tửu lâu lớn khác, hơn nữa đường chất nhi của ta vội vã sang tay, cho nên giá cả này thật sự rất hữu nghị, mua toàn bộ tửu lâu chỉ cần 242 lượng là được."

242 lượng! Giá này quả thật không đắt, chỉ là đối với nàng mà nói đó cũng là xa xôi không với tới, hiện tại nàng đừng nói 242 lượng, ngay cả 100 lượng nàng cũng lấy không ra.

Nói thật Lý Hà Hoa nghe lão gia tử giới thiệu tửu lâu trong lòng quả thật rất thích. Nếu có thể nàng thật sự rất muốn mua, dù sao một tửu lâu nhỏ hơn 240 tượng bạc thật sự rất có lời, bỏ qua cơ hội này sẽ không thể có cái nào khác, về sau muốn mua một cái tốt như vậy phỏng chừng là không thể nào.


Hơn nữa tận sâu trong lòng nàng, kỳ thật Lý Hà Hoa rất muốn mua một cửa hàng thuộc về chính mình chứ không phải thuê, nhưng bởi vì tiền trong người không đủ cho nên nàng mới không thể không thuê cửa hàng.

Hiện tại lão gia tử lại mang đến cho nàng một cửa hàng mê hoặc như vậy, nàng lại vì không có tiền mà lỡ mất dịp tốt.

Nàng rất muốn khóc, chỉ vì tiền trong người thật sự kém quá xa, một chốc một tát cũng không kiếm được, chung quanh nàng cũng không thể mượn được ai nhiều tiền như vậy, cho nên dù muốn cũng phí công.

Lý Hà Hoa thở dài thật sâu, hữu khí vô lực nói: "Lão gia tử, ta cũng rất muốn mua chỉ là trong tay ta thật sự không có tiền, cho nên chỉ có thể tiếc nuối." Lão gia tử cũng cảm thấy thập phần tiếc nuối, ông tin rằng nếu Lý Hà Hoa mua thì việc kinh doanh nhất định rất tốt.


Nếu việc làm ăn nhà ông hiện tại do ông làm chủ thì ông nhất định mượn chút bạc cho nha đầu này, đáng tiếc, hiện tại việc làm ăn trong nhà đều do nhi tử và con dâu làm chủ, gần đây lại có biến cố, đang lúc cần tiền, con số lớn như vậy nhi tử cùng con dâu nhất định không muốn lấy ra, cho nên ông không có cách nào giúp nha đầu này, chỉ có thể nói: "Vậy ngươi nghĩ lại đi, thật sự không được cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể nói ngươi cùng tửu lâu này không duyên phận."

Lý Hà Hoa giật nhẹ khóe miệng.

------------------------------------------------------------------------

Bởi vì không có tiền Lý Hà Hoa không thể không từ bỏ tửu lâu lão gia tử đề cử, tiếp tục tìm kiếm cửa hàng thích hợp, đáng tiếc là vẫn không có tin tức gì.

Lý Hà Hoa chỉ có thể vừa tìm kiếm vừa tiếp tục buôn bán. Nàng vẫn nên nỗ lực kiếm tiền đi, vạn nhất lại lần nữa xuất hiện cửa hàng tốt, đừng để đến lúc đó lại lỡ mất dịp.


Vì để dành tiền mỗi ngày Lý Hà Hoa càng thêm ra sức, trừ bỏ lúc ở bên Thư Lâm thì những lúc khác tinh lực đều tập trung ở trên sạp.

Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã dậy chuẩn bị, sau khi thu sạp lại đi tìm cửa hàng, buổi tối làm đến khuya mới ngủ.

Cũng vì vậy thời gian gần đây nàng gầy đi rất nhiều, y phục trên người rộng thùng thình, phải dùng đai lưng buộc chặt mới mặc được.

Nhưng mà những y phục này mới may không bao lâu, vẫn còn mới, Lý Hà Hoa không nỡ bỏ để may mới, nàng định đem y phục đang mặc toàn bộ sửa nhỏ lại tiếp tục mặc, chờ nàng gầy đến một trăm cân thì mới may y phục mới.

Sau khi kết thúc một ngày bận rộn Lý Hà Hoa làm một phần canh gà ngật đáp, nàng cùng Đại Hà, Tiểu Viễn ba người vây quanh bàn ăn cơm trưa.

Đương nhiên nàng chỉ ăn non nửa chén, trong chén hơn phân nửa đều là canh. Nồi canh chủ yếu đều cho hai tiểu tử Đại Hà cùng Tiểu Viễn ăn hết.
Đại Hà đã quen việc Lý Hà Hoa ăn cái gì cũng như mèo con, nhưng Tiểu Viễn còn chưa quen, mỗi lần thấy Lý Hà Hoa chỉ ăn một chút như vậy thì không an tâm, nhưng hắn cũng không dám nói gì.