Mưa to đến thực mau đi cũng thực mau, chờ đến khi uống xong canh gừng mưa cũng đã ngừng, mặt trời lần nữa ló dạng.

Đại Hà thấy thái dương ló dạng cũng không ở lại lâu, sau khi cáo từ Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn thì vội vã về nhà, chỉ còn Lại Lý Hà Hoa và Trương Thiết Sơn.

Lý Hà Hoa nhìn Trương Thiết Sơn hỏi:

"Hôm nay sao ngươi lại đến đây?" Nàng muốn hỏi hắn sao còn đến nữa.

Mắt Tương Thiết Sơn nhìn chằm chằm vào mặt bàn, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Lý Hà Hoa nói: "Không phải hôm nay, mà là mỗi ngày đều đến."

Miệng Lý Hà Hoa khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn Trương Thiết Sơn.

Trương Thiết Sơn cười cười, nụ cười mang theo chua xót, hắn nói: "Ta không muốn quấy rầy nàng, ta chỉ mỗi ngày thuận tiện đến nhìn xem nàng có gặp phải chuyện gì không. Hôm nay ta thấy nàng thật sự làm không kịp cho nên mới xuất hiện."


Lý Hà Hoa chịu không nổi cảm xúc trong mắt hắn, vì vậy liền cúi đầu không nhìn hắn, cũng không biết nên nói gì bây giờ.

Trương Thiết Sơn thấy nàng như vậy, thanh âm đột nhiên đề cao: "Nàng nói nàng thích hắn, nhưng mà hắn có thể cho nàng cái gì? Hắn có thể vào lúc nàng cần hỗ trợ đưa tay ra hỗ trợ sao? Hắn có thể vào đúc nàng gặp khó khăn kịp thời tới giúp đỡ nàng không? Hắn có thể trong túc nàng gặp nguy hiểm bảo hộ nàng không? Hắn cái gì cũng không làm được, nàng như vậy có đúng không? Vì sao không tìm một người có thể chiếu cố nàng, phụ giúp nàng???

Vốn Trương Thiết Sơn thật sự muốn từ bỏ, hắn cũng đã thử không đi gặp nàng, chỉ là hắn phát hiện việc này quá khó, hắn làm không được, trong lòng hắn luôn tìm lý do thuyết phục mình, chỉ lên trấn nhìn nàng một cái, hắn tự nói với mình, hắn chỉ nhìn một cái rồi thôi.


Mỗi ngày hắn thấy nàng liều mạng bận rộn, hắn muốn đến hỗ trợ nhưng lại không có tư cách, vốn dĩ hôm nay hắn sẽ giống như bình thường tới nhìn một cái rồi về, nhưng ai biết trời đột nhiên đổ mưa to, bộ dáng nàng không kịp thu dọn sạp luống cuống tay chân làm hắn đau lòng, sau đó không khống chế được mà xuất hiện lần nữa trước mặt nàng.

Hắn biết trong lòng nàng có Cố phu tử, chỉ là Cố phu tử lại không chiếu cố được nàng, nàng vẫn cần một người phụ giúp chống đỡ.

Nếu là hắn, hắn có thể giúp nàng, chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, không để một mình nàng đối mặt với mọi chuyện.

Hắn cảm thấy không cam lòng. Hắn quả thật không ưu tú bằng Cố phu tử, nhưng hắn sẽ đối xử tốt với nàng, việc Cố phu tử làm không được hắn làm được, như vậy vì sao hắn phải từ bỏ?


Dù nàng không thích hắn, nhưng hắn tin là một ngày nào đó sự kiên trì của mình sẽ làm tâm nàng ấm lên.

Giờ khắc này Trương Thiết Sơn lại cho mình một lý do để không buông tay. Đối mặt với vấn đề của Trương Thiết Sơn, trong lòng Lý Hà Hoa hơi chua xót, nàng đột nhiên không muốn cùng hắn nói thêm cái gì nữa, cúi đầu ngón tay nhéo nhéo lòng bàn tay mở miệng tiễn khách: "Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta nguyện ý như vậy. Thiết Sơn, ngươi về đi sau này đừng tới nữa."

Trương Thiết Sơn không nhúc nhích, nhìn mặt Lý Hà Hoa nói: "Nàng với hắn còn chưa thành thân chứng tỏ ta vẫn còn cơ hội. Hiện tại nàng thích hắn, không có nghĩa sau này sẽ thích hắn, làm sao nàng biết nàng sẽ không thích người khác chứ? Nàng cho ta một cơ hội được không? Đừng đẩy ta ra xa nàng được không? Ta sẽ chiếu cố nàng, đối tốt với nàng. Nếu cuối cùng nàng vẫn không thể chấp nhận ta, ta sẽ thật sự từ bỏ, được không?"
Lời nói của Trương Thiết Sơn mang theo ý khẩn cầu khó có thể từ chối, Lý Hà Hoa cơ hồ không thể tin được.

Trương Thiết Sơn là một nam tử hán thế mà có thể hạ thấp tư thái của mình mà khẩn cầu nàng như vậy.

Trái tim Lý Hà Hoa như bị ai hung hăng dày xéo, có chút khó chịu.

Nàng thật không đáng để hắn làm thế .....Tâm Lý Hà Hoa thực loạn, sự cảm động nhanh chóng lan tràn trong lồng ngực nàng.