Dù xúc động là thế, nhưng lý trí nói với nàng là không thể. Cuối cùng lý trí nhanh chóng đem những cảm động sinh sôi dập tắt.

"Trương Thiết Sơn, ta và ngươi thật sự không thích hợp, ngươi đừng như thế này nữa được không, ta không đáng để ngươi như vậy, ngươi trở về tìm một nữ nhân tốt vui vui vẻ vẻ mà sống đi, ngươi làm vậy khiến ta thật bối rối, nếu còn như thế ta sẽ cảm thấy ngươi thật đáng ghét."

Lý Hà Hoa nhẫn tâm nói nặng lời, trong lòng cũng cực kì khó chịu, nhưng như vậy có thể làm hắn từ bỏ thì nàng tình nguyện làm người xấu.

Quả nhiên sắc mặt TINương Thiết Sơn trong nháy mắt cứng đờ, nói không nên lời.

Hai người không nói lời nào nữa, lẳng lặng ngồi, không khí an tĩnh cực kỳ.

Qua thật lâu thật lâu, Trương Thiết Sơn mới mở miệng lần nữa, thanh âm khàn khàn: "Ta muốn đối tốt với nàng, nếu như vậy mà làm nàng chán ghét, vậy nàng cứ ghét ta đi."


Lý Hà Hoa ngẩng đầu, lại một tần nữa thấy người này thật đáng ghét."

Lý Hà Hoa ngẩng đầu, lại một lần nữa không có lời nào để nói.

Nam nhân này sao lại chấp nhất như vậy chứ, chấp nhất đến nỗi làm người khác không thể không ngại.

Tuy nàng chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng mà lớn như vậy cũng có không ít người theo đuổi, mỗi lần nàng đều dùng cách không thích ngươi hoặc ta đã có người mình thích để cự tuyệt, phần lớn đều sẽ lập tức từ bỏ, một phần nhỏ sau đó nàng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt cũng từ bỏ, chỉ có Trương Thiết Sơn bất luận nàng cự tuyệt tàn nhẫn như thế nào cũng không buông tay.

Nàng chưa từng gặp người nào như Trương Thiết Sơn vậy, nàng không biết còn có thể cự tuyệt như thế nào thì hắn mới chịu buông tay nữa.

Thấy Lý Hà Hoa nhíu mày không nói, Trương Thiết Sơn cũng không nói thêm gì, duỗi tay từ trong ngực lấy ra một bao vải lớn bằng bàn tay, đưa cho Lý Hà Hoa nói: "Đây là tiền ta săn thú kiếm được, đều cho nàng, nàng không phải muốn mua cửa hàng sao, cầm lấy dùng đi. Tuy không đủ nhưng ta sẽ đi săn nhiều con mồi hơn, rất nhanh sẽ đủ, nàng đừng vội."


Hắn biết nàng muốn thuê một cửa hàng để buôn bán, cũng biết nàng chưa tìm được cửa hàng thích hợp, mỗi ngày thấy bộ dáng thất vọng của nàng trong lòng hắn cũng khó chịu, hắn cũng đã hỏi thăm người quen đến nay cũng chưa có tin gì.

Ngày đó hắn thấy có một lão gia tử đến nói gì đó với nàng, trông vẻ mặt của nàng rất vui, sau đó lại uể oải, hắn không khỏi suy đoán về việc của cửa hàng. Sau đó hắn đi hỏi thăm, mới biết thật sự là việc cửa hàng, gian tửu lâu kia phải có 240 lượng bạc mới có thể mua.

Trên người nàng nhất định không có nhiều tiền như vậy. Tuy nàng buôn bán kiếm được không ít tiền, nhưng mà nàng mới vừa buôn bán không bao lâu.

Hắn muốn giúp nàng. Hiện tại cứ hai ngày hắn sẽ lên trấn bán con mồi một lần, có đôi lúc bắt được con mồi hiếm có bán được giá cao, cho nên trong tay hắn có không ít tiền, tuy rằng vẫn chưa đủ để nàng mua tửu lâu kia, nhưng nếu chịu khó nỗ lực một phen thì tin chắc là có thể.


Mấy ngày nay hắn đều mang tiền bên người chính là muốn tìm cơ hội đưa cho nàng, chỉ là biết nàng nhất định sẽ không nhận, nàng đến gặp hắn cũng không muốn gặp, đừng nói đến nhận tiền của hắn.

Hôm nay cuối cùng hắn cũng tỏ rõ thái độ của mình rồi cũng nhân cơ hội đem bạc ra.

Lý Hà Hoa đương nhiên sẽ không nhận bạc, lập tức cự tuyệt: "Trương Thiết Sơn, đây chính là bạc của ngươi, ta không thể nhận, ngươi lấy lại đi, ta không mua tửu lâu kia nữa."

Trương Thiết Sơn lại đem túi kia đẩy đẩy về phía trước: "Ta biết nàng rất muốn mua gian tửu lâu kia, cơ hội lần này nếu bỏ lỡ nói không chừng rất nhanh sẽ bị người khác mua, nhất định phải nắm bắt, lúc này nàng không cần cự tuyệt nữa, trước hết mua được tửu lâu kia mới là chuyện quan trọng nhất."

Lý Hà Hoa kiên định lắc đầu: "Ta không cần, người mang về đi."