Lý Hà Hoa cười khổ: "Quả thật là không có, tìm nhiều ngày như vậy thật ra cũng có một cái, là tửu lâu muốn chuyển nhượng nhưng mà quá đắt, ta mua không nổi, chỉ có thể tìm cái khác."

Cố Chi Cẩn nghe vậy liền nhíu mi.

Tiểu gia hoả Cố Cẩm Chiêu đang ở bên cạnh gặm điểm tâm thích ý, nghe vậy trong mắt liền xoay chuyển, khóe miệng dính bánh nói: "A di, ngươi thiếu bao nhiêu tiền? Ngươi có thể tìm nhị thúc của ta, nhị thúc ta có tiền."

"Cẩm Chiêu, chớ có nói bậy." Cố Chi Cẩn nhẹ giọng quát. Nói chuyện tùy tiện như vậy dễ làm người khác hiểu lầm, đến lúc đó ảnh hưởng đến thanh danh bà chủ thì không tốt.

Đứa nhỏ này cứ luôn thích nói bậy.

Lý Hà Hoa biết tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ(*), vì vậy cũng không thèm để ý, cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Cẩm Chiêu, nhưng mà rất nhanh a di sẽ kiếm đủ tiền, kiếm đủ tiền rồi ta có thể mua tửu lâu."


Cố Cẩm Chiêu hơi dẩu miệng, thấy nhị thúc trừng mắt mới nuốt xuống lời định nói, nhóc con chỉ "a" một tiếng, lại cúi đầu ăn điểm tâm của mình.

Cố Chi Cẩn nhìn Lý Hà Hoa, sắc mặt hơi mất tự nhiên: "Bà chủ, tiểu hài tử nói tung tung ngươi không cần để ý."

Lý Hà Hoa xua xua tay đáp: "Không sao, Cẩm Chiêu cũng là có ý tốt, không có gì đâu, ngài cũng đừng mắng hắn."

Cố Chi Cẩn mím mím môi, có chút do dự, giật giật miệng nói: "Kỳ thật nếu người cần tiền, ta có thể ... có thể cho ngươi mượn."

Nói xong lại bồi thêm một câu: "Chờ ngươi có lời thì trả cho ta cũng được."

Lý Hà Hoa hơi giật mình, cười khẽ lắc đầu: "Cảm ơn ngài Cố phu tử, nhưng mà không cần, ta cũng không phải không mua không được, chờ ta có đủ tiền rồi lại mua sau vậy."

Cố Chi Cần hơi nhấp nhấp khóe môi một chút, nói: "Như vậy à, vậy .... vậy cần gì có thể tới tìm ta." Lý Hà Hoa cười cảm tạ ý tốt của Cố phu tử, nhưng nàng không muốn mượn tiền của hắn, ân tình này nàng không muốn nợ, nếu muốn mượn tiền làm gì nàng phải hai lần cự tuyệt tiền của Trương Thiết Sơn chứ?


Nàng vẫn muốn tự mình kiếm đủ tiền rồi mới mua.

Nói đến Trương Thiết Sơn, Lý Hà Hoa nhìn Thư Lâm đang chơi cùng Cố Cẩm Chiêu, nội tâm có chút nghi hoặc, hôm nay là ngày Thư Lâm nghỉ tắm gội, lúc trước không phải nói lúc Thư Lâm nghỉ tắm gội đều sẽ đón hắn về nhà sao? Sao mà hôm qua Trương Thiết Sơn không tới đón hắn chứ? Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

Ý thức được mình suy nghĩ gì, Lý Hà Hoa lắc lắc đầu, nàng đang yên đang lành sao lại lo lắng cho hắn, hắn cường hãn như vậy có thể có chuyện gì, thôi, hắn không tới thì không tới, nàng không tin cả đời hắn không xuất hiện nữa.

Bỏ qua hết thảy vấn đề về Trương Thiết Sơn ra sau đầu, hiện tại quan trọng nhất là việc cửa hàng, tuy rằng tạm thời cửa hàng không cách nào khai trương, nhưng nàng tin là không lâu sau nhất định có thể, cho nên hiện tại trừ kiếm tiền thì nàng nên chuẩn bị vài thứ.


Đó là nàng đang định tuyển thêm hai đồ đệ học nghề. Một khi mở cửa hàng, quy mô sẽ không nhỏ như hiện tại, đến lúc đó nàng định chia cửa hàng ra làm ba, một bộ phận vẫn bán những món ăn như hiện tại, một bộ phận khác dành riêng ra làm điểm tâm, bộ phận cuối cùng đi theo con đường xa hoa, làm thức ăn tinh xảo, bao gồm ghế lô chuyên dùng, bộ phận này đến lúc đó nàng sẽ phụ trách.

Nhưng đến lúc đó cửa hàng nhất định làm cả ngày, thậm chí cả buổi tối đều buôn bán, vậy thì nàng không có thời gian chuẩn bị điểm tâm, cũng không có thời gian chiếu cố quán hiện tại, hơn nữa nàng muốn có thời gian ở cùng hài tử, cho nên nàng định tuyển thêm hai đồ đệ, một làm điểm tâm, một làm thức ăn.

Mọi việc đều cần chuẩn bị trước, cho nên người hiện tại cần phải tuyển, sau đó bắt đầu dạy dỗ, bồi dưỡng trước chờ đến lúc có thể xuất sư, cửa hàng chắc cũng có thể mở.
(*)Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.