Lý Hà Hoa định đến lúc đó để bọn họ phụ trách làm điểm tâm cùng món ăn vặt, nàng chỉ phụ trách nấu ăn.

Muốn tuyển đồ đệ cũng không phải việc đơn giản, không thể nhận người dốt đặc cánh mai đối với trù nghệ, ít nhất cũng phải biết trù nghệ hơn nữa còn phải có thiên phú, trên nhân phẩm mà nói đương nhiên phải cần nhân phẩm đoan chính, làm người chính trực mới tốt, phẩm tính bất lương thì cho dù có thiên phú nàng cũng không cần.

Tuyển đồ đệ không phải việc nhỏ, lại dựa vào giới thiệur nữa thì không được, cho nên nàng định công khai tuyển, trực tiếp viết một bản thông báo dán ở trên sạp, chờ người tới cửa, đến lúc đó nàng lại phỏng vấn kĩ càng, tiến hành khảo sát. Buổi tối sau khi Lý Hà Hoa làm xong việc, châm lửa đèn dầu, trên bàn bày một tờ giấy trắng dùng bút lông viết thông báo tuyển học đồ, bên trên viết rõ yêu cầu cơ bản cùng tiền công.


Tuy nói học đồ đều không có tiền, có người thậm chí còn phải cho sư phó tiền, nhưng Lý Hà Hoa nghĩ đến gian nan của dân chúng bình thường thời đại này, nên không định làm như vậy, nàng cũng phát tiền lương cho đồ đệ, chẳng qua trước khi chưa xuất sư tiền lương không cao, tiền công mỗi ngày là mười văn.

Thông báo viết xong, Lý Hà Hoa liền đem dán trên sạp bên cạnh thông báo tìm thuê cửa hàng, trông phi thường bắt mắt.

Thông báo tìm cửa hàng thuê mọi người đã quen thuộc, hiện tại lại dán thêm một bố cáo mới, tất nhiên bọn họ sẽ tò mò, những người biết chữ sẽ trực tiếp đến xem, xem xong rồi sẽ giải thích với những người quen xung quanh không biết chữ.

Lý Hà Hoa cũng sẽ đối với các khách nhân tới ăn cơm giải thích nội dung trong thông báo, cho nên không quá hai ngày mọi người đều biết việc nàng muốn tuyển đồ đệ, tất nhiên cũng có người đến dò hỏi.


Ngày đầu tiên tổng cộng đến ba người, người thứ nhất là nam tử mười tám tuổi, lớn như vậy mà chưa một lần vào phòng bếp, chỉ là bị thông báo bao ăn bao uống lại có tiền công hấp dẫn cho nên muốn tới thử xem. Lý Hà Hoa lễ phép uyển chuyển từ chối.

Người thứ hai là phụ nhân trung niên, tất nhiên đã từng đến nhà bếp, Lý Hà Hoa sau khi để bà làm một ít mì sợi thì cũng uyển chuyển từ chối, bởi vì phụ nhân này không chỉ trù nghệ không tốt lại còn rất bẩn, trước khi nấu không rửa tay, chỉ lau qua giẻ lau liền đi bốc mì sợi, sau khi làm xong mì cũng không tiện tay thu dọn kệ bếp, vừa nhìn là biết thói quen nấu ăn như vậy, tự mình không ý thức được mình không sạch sē.

Người không có thói quen thích sạch sẽ Lý Hà Hoa cũng không cần, bởi vì thói quen rất khó sửa.


Vị thứ ba càng khoa trương hơn, là tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, cũng bị thông báo bao ăn bao ở còn có tiền công hấp dẫn, căn bản không phải tới học nghề, mà là muốn tìm nơi ăn cơm miễn phí dài hạn. Người như vậy Lý Hà Hoa đương nhiên không dám muốn.

Một ngày tới ba người đều không đáng tin cậy, Lý Hà Hoa lên tinh thần, hôm sau tiếp tục.

Hôm sau tới bốn người, ngoại trừ một người trong đó không biết trù nghệ thì ba người khác vẫn biết một chút, Lý Hà Hoa thuận tiện ở trước mặt ba người làm một phần mì xào, sau đó yêu cầu bọn họ học theo làm ra một phần như vậy. Trước nay ba người chưa thấy mì sợi còn có thể xào ăn, đương nhiên trước nay cũng chưa từng làm qua, lúc người đầu tiên làm thì trực tiếp làm thành hồ, người thứ hai điều chỉnh lượng muối không tốt, rất mặn, người thứ ba thật ra có thể làm được hoàn chỉnh nhưng hương vị cách yêu cầu của Lý Hà Hoa rất xa.
Ba người này đều chỉ biết chút trù nghệ da lông bên ngoài mà thôi, chưa nói tới trù nghệ, càng chưa nói tới thiên phú.

Lý Hà Hoa đều lắc đầu không nhận mấy người bọn họ.

Không nghĩ tới muốn tìm một đồ đệ có thiên phú trù nghệ lại khó như vậy.