Lý Hà Hoa vừa đi vừa nói chuyện: "Đi đi đi, thẩm à, lâu rồi không gặp, cùng ta về nhà tâm sự đi, lần này ta bị hưu về nhà, sau này đều sẽ ở nhà mẹ đẻ đấy."

Lý Hà Hoa cố ý nói việc nàng bị hưu, dựa vào tính bát quái của nữ nhân, đại thẩm này khẳng định sẽ nguyện ý đi theo nàng trở về nghe một chút bát quái.

Quả nhiên bà ta vừa nghe câu cuối cùng, vốn dĩ động tác chống đẩy từ chối lập tức giảm xuống, ỡm ờ mà đi theo Lý Hà Hoa, nhìn thấy Lý Hà Hoa đi nhầm còn lôi kéo nàng đi đúng hướng: "Ngươi đứa nhỏ này làm sao mà nhà mình cũng đi nhầm."

Lý Hà Hoa làm bộ thất thần cười cười làm bà ta cho rằng nàng bởi vì bị hưu mà khổ sở nên cũng không so đo, trái lại dứt khoát kéo nàng đi, kỳ thật trong lòng là gấp đến không chờ nổi muốn xem náo nhiệt.

Chỉ chốc lát sau, Lý Hà Hoa đã bị đại thẩm này đưa tới trước một căn nhà, đúng là nhà mẹ đẻ của nguyên chủ.


Đại thẩm này một bên tôi kéo Lý Hà Hoa vào nhà một bên kêu người trong phòng: "Nương Hà Hoa, Hà Hoa nhà ngươi đã trở về rồi này."

Người trong phòng nghe tiếng gọi tất cả đều đi ra, đi đầu là đại thẩm bốn năm chục tuổi, theo sau là nữ tử trẻ tuổi đang ôm hài tử cùng nam tử lưng hùm vai gấu, phía sau nữa cùng theo ra chính là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thân thể cũng rất khỏe mạnh.

Lý Hà Hoa phát hiện người nhà mẹ đẻ nguyên chủ khá tốt, ít nhất là mọi người ăn mặc không tồi, hơn nữa mỗi người đều cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn thấy chính là sinh hoạt không tồi.

Mấy người hướng về Lý Hà Hoa nhìn thấy tay nải trên người nàng, sắc mặt hơi đổi.

Đại thẩm đi đầu lên tiếng hỏi: "Hà Hoa, sao ngươi trở lại vào lúc này?"

Lý Hà Hoa suy đoán người này chắc là nương của nguyên chủ, lập tức nói: "Nương, ta đã bị hưu nên chỉ có thể về nhà."


Nghe xong lời Lý Hà Hoa, trừ bỏ đại thẩm mới mang nàng về thì sắc mặt những người khác của Lý gia lập tức trở nên khó coi, chân mày nương Lý Hà Hoa cũng nhíu lại:

"Bị hưu? Người nhà họ Trương cũng dám hưu ngươi! Bọn họ ăn gan báo sao!"

Lúc này nam tử phía sau nương Hà Hoa cũng chính là đại ca nguyên chủ-Lý Trường Phúc cũng lên tiếng: "Lão bà Trương gia cùng với tiểu tử không đủ lông đủ cánh kia mà cũng dám hưu ngươi! Thật to gan, ta thấy bọn họ là không biết sự lợi hại của Lý gia chúng ta, đều không xem nhà chúng ta để vào mắt."

Lý Hà Hoa âm thầm nhíu mày, đối với phương thức nói chuyện người nhà họ Lý thật phản cảm, ấn tượng đầu tiên là rất kém.

Thấy Lý Hà Hoa nhíu mày, người nhà họ Lý cho rằng nàng không nề hà, Lý đại tẩu lập tức lên tiếng: "Ta nói ngươi làm sao mà trở về? Hai người kia dám đối với người như vậy thì kiểu gì cũng phải cho bọn họ nhìn sắc mặt một chút, ngươi về nhà như vậy thì làm sao được."


Nam hài tử nhỏ nhất kia cũng chính là tiểu đệ của Lý Hà Hoa, Lý Trường Thọ cũng nhíu mày không cao hứng nói: "Đúng vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với chúng ta ngươi ngu ngốc như thế nhé!"

Lúc này Lý Hà Hoa khẳng định, người nhà mẹ đẻ nguyên chủ đều không phải là người tốt gì, càng không phải là người phúc hậu phân rõ phải trái, nếu là nữ nhi xuất giá bị hưu về nhà, phản ứng bình thường không phải là nên hỏi chuyện như thế nào rồi sau đó nghĩ cách giải quyết sao.

Nhà này thì đi ngược lại, hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp muốn cho người ta thấy mình lợi hại như thế nào, trong giọng nói còn bộc lộ bộ dáng không đem người nhà họ Trương để vào mắt, đây căn bản không phải thái độ thông gia bình thường nên có.

Lý Hà Hoa đè xuống suy nghĩ trong lòng, nói thật với người nhà Lý gia: "Không phải Thanh Sơn cùng nương Thanh Sơn hưu ta, là Trương Thiết Sơn hưu ta."