"Cái gì! Trương Thiết Sơn từ trên chiến trường đã trở tại? hắn không chết sao?" Lý Trường Thọ sợ hãi kêu ra tiếng, ba người bên cạnh cũng có vẻ mặt khiếp đảm cùng hoang mang.

Lý Hà Hoa gật gật đầu: "Hắn đã trở tại, vừa trở về tiền tìm ta tính sổ, sau đó hưu ta, ta cũng không có biện pháp."

Nghe Lý Hà Hoa nói như vậy, sắc mặt mấy người Lý gia thay đổi một lượt, cùng với vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa rồi rất bất đồng, giờ phút này trên mặt cả đám còn có chút sợ hãi.

Lý Thường Phúc cũng thu hồi biểu tình khinh thường người nhà họ Trương trên mặt, có chút thất thố nhìn về phía nương hắn: "Nương, Trương Thiết Sơn vậy mà không chết, còn trở lại rồi, làm sao đây giờ? Hắn có thể đến tìm chúng ta không?"

Một nhà bọn họ chính à thường xuyên đến khi dễ quả phụ Trương gia cùng đệ đệ hắn, ngay cả tiểu hài tử kia cũng bị khi dễ không ít, bọn họ còn tưởng rằng Trương Thiết Sơn đã chết ở trên chiến trường rồi mới dám trắng trợn táo bạo mà khi dễ người nhà họ Trương nhân tiện kiếm chút tiện nghi, hiện tại làm sao bây giờ.....


Nương Hà Hoa hiển nhiên cũng nhớ tới việc này, sắc mặt bà ta trắng bệch, môi run run, sau một lúc mới miễn cưỡng trấn định lại nói: "Làm sao gì chứ!? Chúng ta sống qua ngày của nhà chúng ta, việc gì cũng chưa làm."

"Có thể..." Lời nói của Lý Turường Phúc đã đến bên miệng nhưng bị nương hắn trừng mắt cảnh cáo nên đành nuốt xuống.

Lý Hà Hoa đem biểu tình người nhà họ Lý toàn bộ thu vào đáy mắt, trong tòng đại khái cũng hiểu rõ vài phần: người nhà họ Lý cho rằng Trương Thiết Sơn đi đánh giặc không về nữa, mới dám cùng nguyên chủ không kiêng nể gì mà khi dễ người Thương gia, hiện tại nghe nói Trương Thiết Sơn đã trở lại, một đám đều thay đổi sắc mặt, hiển nhiên người nhà họ Lý rất sợ Trương Thiết Sơn.

Tâm tư xoay chuyển, Lý Hà Hoa tại lần nữa mở miệng nhắc nhở người nhà họ Lý: "Nương, ta đã bị hưu, trở về không được, hiện tại làm sao bây giờ?"


Người nhà họ Lý Lúc này mới nhớ tới việc Lý Hà Hoa bị hưu về nhà mẹ đẻ, liếc mắt nhìn nhau một cái, đại tẩu Lý Hà Hoa đứng ra nói trước: "Tiểu muội à, ngươi là người đã gả đi rồi, nói như thế nào thì đều là người nhà Trương gia hắn, ngươi còn sinh cho nhà hắn đứa con, không thể đem ngươi hưu như vậy được, ngươi trở về hảo hảo cùng Turương Thiết Sơn nói chuyện, hắn sẽ không tuyệt tình như vậy đâu."

Lý Trường Phúc cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, không thể hưu ngươi như vậy, người trở về nhận sai, hảo hảo cầu xin Thiết Sơn, cầu hắn cho ngươi trở về đi."

Nghe hai vợ chồng này nói, Lý Hà Hoa ở trong lòng thầm cười lạnh, đại khái cũng hiểu rõ nhân gia là có ý gì, chỉ là nàng vẫn bất động thanh sắc mà quay đầu nhìn về phía nương nguyên chủ, mặt lộ vẻ ưu thương: "Nương, người nói xem? Trương Thiết Sơn là quyết tâm hưu ta, cầu xin hắn là không có khả năng, ngươi cũng không thể mặc kệ ta được."


Đôi mắt nương Hà Hoa run rẩy, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Hà Hoa à, nương làm sao có thể mặc kệ ngươi chứ, nhưng mà trong nhà không có phòng cho ngươi ở, hơn nữa ngươi ở lại cũng làm cho người trong thôn chỉ chỏ, cho nên ngươi vẫn nên trở về đi, phu thê vẫn nên là nguyên phối mới tốt, ngươi hảo hảo cầu xin, một ngày không được thì hai ngày, ta tin nhất định người có thể xin Trương Thiết Sơn tha thứ cho mình."

Lý Hà Hoa chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ người nhà mẹ đẻ quả nhiên không đáng tin cậy, cố ý trực tiếp xé rách da mặt: "Trước kia các người giúp ta khi dễ người nhà họ Trương cho nên ta mới bị hưu, hiện tại các người liền mặc kệ ta sao?"

Mấy người Lý gia bị nàng nói huỵch toẹt ra như vậy thì sắc mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà rất nhanh đã bị che đậy, Lý đại tẩu nói: "Tiểu muội, ngươi nói sai rồi, chúng ta khi dễ người nhà họ Trương khi nào?"