Chương 231

Gần đây Mộc Tâm bận rộn sớm tối, rất ít khi gọi điện thoại cho anh, anh nhớ cô đến muốn phát điên rồi, muốn gặp mà không được, gặp được rồi lại không thể chạm cũng không thể ôm khiến anh không thể chịu đựng nổi. Anh thật không hiểu tại sao 28 năm qua anh có thể sống kiểu nhạt nhẽo như vậy.

“Gừmm! Gừmm!”, tiếng điện thoại rung lên trong túi quần, anh lấy ra xem, khi nhìn thấy tên người gọi anh liền đứng bật dậy, đi ra khỏi phòng họp trở về văn phòng của mình, để lại đám quản lý ngơ ngác nhìn nhau.

Họ không biết là có rời đi được chưa, sếp không nói nên họ không dám rời khỏi phòng họp a~

Sau khi thấy được gương mặt của cô gái nhỏ mình ngày nhớ đêm mong, anh dịu dàng hỏi: “Sao đã khuya rồi mà em còn chưa ngủ?”

Mộc Tâm ôm gối dựa lên đầu giường, nói: “Vì nhớ anh nên không ngủ được.”

Nghe thấy lời cô nói, anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy em để điện thoại đi, anh đợi em ngủ rồi mới làm việc. Được không?”

Dù muốn cậy mạnh nhưng thật sự là cô đã mệt lắm rồi, uống thuốc cảm khiến cô càng buồn ngủ hơn. Cô kê điện thoại lên chiếc gối bên cạnh, nằm xuống kéo chăn lên đắp, rất nhanh đã ngủ quên mất.

Nhìn Mộc Mộc mệt mỏi như vậy, anh thật cảm thấy đau lòng, đáng lý ra lúc đầu không nên để cô đi một mình mà nên cử thêm người đi, ít ra cô không phải vất vả như vậy.

“Cốc! Cốc!”, Lâm Đình Phong vội bịch micro điện thoại lại, dù muốn nhìn cô thêm một lúc nhưng anh sợ làm cô tỉnh giấc nên anh đành tắt máy, lạnh giọng nói: “Vào đi.”

Lý Nhã Đình mở cửa đi vào, cô ta thấy tâm trạng anh không tốt nên dè dặt hỏi: “Đình Phong, mấy nhân viên còn đang ngồi trong phòng họp đợi anh, anh xem… có còn họp tiếp không?”

Anh nhíu mày kiếm: “Họ không biết đi về phòng à? Đợi làm gì?”

“Dạ, vậy em sẽ nói lại với họ.”, cô gật đầu rồi định đi ra ngoài.

“Còn nữa.”, anh chợt gọi cô lại.

“Anh có việc gì cần dặn dò nữa ạ?”, cô nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.

Giọng nói lạnh băng, từng chữ bắn ra từ môi anh: “Sau này ở công ty phải xưng hô cho phù hợp, đừng để tôi phải nhắc nhở những việc nhỏ này nữa.”

Nghe những lời anh nói, cô siết nhẹ tập tài liệu trên tay, nói: “Em biết rồi.”

“Hửm?”

Cô vội sửa lại: “Tôi sẽ chú ý hơn ạ.”

“Còn một việc nữa. Đẩy hết lịch trình mấy ngày tới của tôi lùi lại 3 ngày sau, các vấn đề đơn giản thì cô cứ tự xử lý rồi báo cáo lại cho tôi. Các việc quan trọng đợi tôi về rồi sẽ giải quyết sau.”

Cô hơi bất ngờ vì người thường ngày cuồng công việc như anh lại muốn nghĩ phép, cô tò mò hỏi: “Sếp, anh phải đi đâu ạ?”

“Nước F, đặt cho tôi một vé máy bay đến đó sớm nhất.”

Đó không phải nơi Mộc Tiểu Tâm đang đi công tác sao, Đình Phong chỉ vì muốn gặp cô ta mà lại đẩy hết mọi công việc ra phía sau?

Thấy cô ta đứng thừ một chỗ, anh nghiêm giọng nói: “Cô đi ra ngoài được rồi đó.”

Lý Nhã Đình gật đầu rồi quay người đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại, ánh mắt cô ta liền sắt lạnh, cô giẫm đôi giày cao gót đi ra ngoài ban công, lấy điện thoại ra, cô tìm số điện thoại rồi ấn gọi.