Chương 232

Sau bốn năm hồi chuông thì bên kia mới bắt máy, giọng nói khàn khàn liền truyền ra: “Ầy, ai đây ta? Thật bất ngờ đấy, lâu rồi Lý tiểu thư không có liên hệ với chúng tôi. Cần chúng tôi làm gì sao?”

“Tôi cần anh xử lý một cô gái. Giá cả tùy anh.”

“Haha, cô gái nào mà không có mắt quá vậy, dám chọc giận Lý tiểu thư của chúng ta.”

“Đừng nói những lời thừa thải nữa. Tôi gửi cho anh địa chỉ và hình ảnh của cô ta, các anh cho người bắt giữ, bỏ thuốc rồi chup vài tấm ảnh cho tôi, còn việc tiếp theo xử lý cô ta như thế nào thì tùy các anh.”

“Vụ này hơi tốn thời gian, cô chuyển cho tôi 250 triệu trước, xong việc thì chuyển phần còn lại sau. Sao nào?”

“Thành giao.”

Cúp máy, Lý Nhã Đình gửi ảnh và các nơi cô ta có thể đi ở nước F cho bọn họ, cũng nhanh chóng chuyển tiền cho bọn họ luôn.

Xong việc, cô ta mỉm cười đi về văn phòng làm những việc mà Lâm Đình Phong đã giao. Trong lòng cô ta chỉ còn một suy nghĩ, Mộc Tiểu Tâm… lần này tôi muốn xem coi cô bẩn rồi thì Đình Phong có còn cần cô hay không.

Reng!Reng!”, tiếng chuông điện thoại khiến Mộc Tâm thức giấc, cô với tay lấy chiếc điện thoại, thấy tên người gọi là Tiểu A, cô ngồi bật dậy: “Tôi nghe, bên đó xảy ra chuyện gì sao?”

Tiểu A gấp gáp báo cáo sơ lược tình hình: “Đúng vậy, hệ thống đột ngột bị tấn công, bây giờ đang bị tê liệt toàn bộ, cổ phiếu vừa lên đã bị tụt trở lại rồi. Tôi có mời đến vài hacker nhưng không cầm cự được bao lâu đều bỏ cuộc hết rồi.”

“Bình tĩnh, đợi một lát, tôi sẽ đến ngay!”, Mộc Tâm cúp máy xong, liền vào trong phòng tắm thay đồ.

Khoảng nửa tiếng sau, cô có mặt tại phòng điều hành. Vừa đến là cô ngồi ngay vào máy chủ, vừa tìm hiểu tình hình vừa nghe trưởng phòng điều hành mô tả một chút sự việc: “Khoảng ba phút trước khi hệ thống bị mất điều khiển. Chúng tôi đã kịp thời thiết lập bảo mật, có lẽ như đối phương là cao thủ về máy tính. Chưa đến ba mươi phút đã phá được tường lửa rồi.”

“Tôi biết rồi, mọi người cứ làm các công tác chuẩn bị trước đi. Lấy lại được quyền điều khiển thì lập tức ổn định lại giá cổ phiếu”, vừa nói Mộc Tâm vừa mở một bảng lập trình ra, các ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím. Nhân viên mấy ngày nay đã chứng kiến được năng lực của cô nên không nghi ngờ gì mà làm theo mệnh lệnh của cô.

Cô đang thao tác thì phát hiện bên trong có một hộp đen phải mã hóa bằng 127 ký tự khác nhau. Cô nghi ngờ nó là bẫy nên không lập tức mở ra mà lần theo đường khác tìm ra vị trí người xâm nhập. Dãy code được viết ngày càng phức tạp, mỗi dãy đều có tính mở rộng cực kỳ cao, Mộc Tâm đã xém bị dẫn theo một hướng khác mấy lần.

Đôi mắt màu hổ phách lúc này trở nên sâu hút không thấy đáy, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc xáo động, ngoài nghi ngờ ra còn có chút lo lắng. Bởi vì không ai hiểu được cách viết code mở rộng này hơn cô cả, đây là cách viết đã được cải tiến dựa trên cách truyền thống. Nó có thể kết cả hệ nhị phân và hệ thập phân một cách chặt chẽ.

Đang đi theo trục code chính thì cô bị buộc quay đầu lại chỗ hộp đen lúc nãy. Trong lòng cô chợt lộp bộp, không phải vì cô không thể giải mã 127 ký tự của chiếc hộp mà là vì mã code xoay vòng này chỉ có ở thế giới trước khi cô xuyên không đến. Bàn tay cô chợt khựng lại.

Tiểu A đứng bên cạnh quan sát cũng thấy hơi nghi hoặc vì hành động của cô, đây là đã giải xong rồi hay là không giải được? Cả thư ký Mộc cũng không làm được thì ai cứu chi nhánh này a~

Cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng nỗi đắn đo, Mộc Tâm ấn mở chiếc hộp. Một bảng biểu gồm 127 ô hiện ra, cô không chút hoảng loạn mà giải mã từng ô một, đến khi ký tự cuối cùng được điền vào, cô ấn enter.

Một bảng biểu trò chuyện màu đen hiện lên trên màn hình máy tính. Tên hacker kia nhắn tin lên: “Xin chào cô gái, cô tài năng hơn tôi nghĩ đấy!”

Mộc Tâm khẽ nhíu mày, làm sao hắn ta biết mình là con gái. Cô nhắn lại: “Anh là ai?”