Hương Vũ cảm thấy tính cách của hầu gia thật sự rất kỳ lạ, ví dụ như nàng không thể hiểu rõ vì sao ngài ấy lại phí công hao tâm tổn trí đánh cho nàng một chiếc xích eo vàng, còn nói nàng vĩnh viễn không được tháo xuống.

Ban đêm khi nằm xuống, nàng sẽ nhẹ nhàng sờ xích eo vàng kia, mỏng như thế có lẽ dùng chùy đập một lần thì có thể tháo ra.

Chí có thể nói người quyền cao chức trọng giống như hầu gia thì tâm tư khác với người khác.

Thật ra mấy ngày đầu Hương Vũ còn cảm thấy không quen, sau đó cảm thấy như thế rất tốt. Nàng nghĩ đến ngộ nhỡ mình rơi vào cảnh cả người không có xu bạc, vào thời điểm quan trọng còn có thể bán xích eo vàng này để sống.

Bây giờ đa phần cúc trong viện đều được dọn đi cả rồi, chỉ để lại mấy bồn thưởng thức, những bồn còn lại chuyển đi trang viện ở ngoài thành.

Hầu gia còn nói nơi đó có một trang tử muốn thưởng cho nàng, nơi đó còn xây vườn cúc.

Nói thì rất êm tai giống như nàng thích những hoa cúc kia lắm vậy, thật ra nàng vừa nghĩ đến đã đau lòng.

Nhưng mà cũng may nàng có việc khác an ủi mình, ví dụ như Trần Du Đông giúp nàng mua chút ruộng tốt, những ruộng tốt kia không những ở địa giới Định Viễn phủ mà còn ở những châu phủ khác. Theo ý của Trần Du Đông thì như thế càng hợp lý hơn nhiều.

Ban đầu Hương Vũ cũng không nghĩ tới chuyện này, sau đó ngẫm lại thì giật mình, sau khi giật mình thì càng thêm bội phục Trần Du Đông này.

Quả nhiên là tương lai sẽ làm thương nhân hàng đầu, suy nghĩ cũng khác biệt. Bây giờ nàng mới người này giúp nàng làm việc từ sớm thì tất nhiên sẽ không sai, lập tức nàng càng vui mừng.

Nàng cảm thấy kết cục khoảng cách giữa nàng và Hương Vũ trong mộng kia dường như càng ngày càng xa.

Bây giờ nàng bình yên hưởng thụ những ngày tháng tốt lành làm tiểu phu nhân, cẩm y ngọc thực còn có nô bộc hầu hạ. Mỗi ngày nàng qua chỗ hầu gia thỉnh an, hầu hạ hầu gia, hoặc là ở trong thư phòng đọc sách thêm hương, hay là ở trong màn gấm hầu hạ hầu gia. Hầu gia cũng thường xuyên ban thưởng, thời gian trôi qua cũng tự tại.

Điều duy nhất khiến người ta không thoải mái chính là Hoắc Nghênh Vân nơi đó.

Bây giờ Sở Đàm Vân muốn đính hôn, đương nhiên Hoắc Nghênh Vân không cam tâm nên đi qua cầu xin hầu gia một lần, nghe nói khóc thảm thương. Vậy mà hầu gia lại không hề mềm lòng, sai người "Mời" nàng ta ra ngoài, vì chuyện này mà Hoắc Nghênh Vân có hơi mất mặt.

Sau đó Hoắc Nghênh Vân giống như tuyệt vọng, tính cách cũng trở nền kì lạ, thỉnh thoảng gặp Hương Vũ thì chế giễu bắt bẻ đủ kiểu.

Nói thế nào thì Hương Vũ đều chịu đựng.

Nàng cảm thấy không đáng chấp nhặt với Hoắc Nghênh Vân, nàng là thiếp, nàng ta là nữ sinh thiếp sinh ra, ai cao quý hơn ai chứ!

Thật ra có đôi khi nhìn thấy Hoắc Nghênh Vân tức giận đến vành mắt đỏ bừng, nàng còn cảm thấy đắc ý. Đặc biệt là có một lần Hoắc Nghênh Vân kinh ngạc nhìn trâm cài trên đầu nàng, ánh mắt lộ vẻ không dám tin và hâm mộ, nàng thật sự vừa lòng thỏa ý, đời này đều đáng giá!

Nàng đã từng làm nô tỳ giúp tiểu thư trang điểm, trong hộp trang sức đầy ắp đều là cho tiểu thư đeo, bây giờ nàng lại đeo đồ trang sức mà tiểu thư hâm mộ, có thể không vui sao?

Bởi vì nàng thoải mái như thế cho nên buổi tối hầu hạ hầu gia càng ân cần chu đáo hơn trước, ngược lại trêu đến hầu gia ôm chặt nàng một phen yêu thương sủng ái.

Qua mấy ngày như thế, bởi vì hầu gia nói có khách muốn đến cửa, phủ Định Viễn hầu mở tiệc chiêu đãi khách nhân. Lúc ấy hầu gia cố ý căn dặn nói đến lúc đó Hương Vũ giúp đỡ chiêu đãi nội quyến.

Hương Vũ nghe thấy thì có hơi lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn thoải mái hơn lúc trước.

Nàng phát hiện nếu cả đời này nàng vẫn xem mình là một tiểu nha hoàn thì cả đời này nàng vẫn chỉ là tiểu nha hoàn. Khi trong lòng nàng nghĩ mình là một phu nhân xuất thân cao quý thì nàng chính là như thế.

Vì thế ngày hôm đó, phủ Định Viễn hầu thiết yến chiêu đãi khách quý ở xa tới, còn có quan viên của Định Viễn phủ nữa. Hương Vũ là phụ nhân duy nhất trong phủ, nàng lấy thân phận tiểu phu nhân mà dẫn theo Hoắc Nghênh Vân đi qua chiêu dãi nữ quyến của quan viên.

Lúc từ hậu viện đi qua phòng khách, đi qua hành lang cong cong, Hương Vũ nghe thấy Hoắc Nghênh Vân ở sau lưng nàng đột nhiên nói một câu. "hôm nay người đến đều là phu nhân của những người tai to mặt lớn ở Định Viễn phủ, người nghĩ rằng người ứng phó được, không sợ mất mặt xấu hổ sao?"

Giọng nói lạnh lùng lại mang theo  ý tứ muốn xem náo nhiệt.

Hương Vũ nghe được lời này thì dừng bước, nhìn về phía Hoắc Nghênh Vân.

Đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng mang theo ý cười cứ thế nhìn qua Hoắc Nghênh Vân.

Trong lòng Hoắc Nghênh Vân thình thịch một tiếng, nàng phát hiện vậy mà bây giờ nàng nhìn không thấu tiểu nha đầu khúm núm trước mặt nàng ngày trước.

Thậm chí có hơi khiến người ta nhìn không thấu.

Hương Vũ cười nói: "Tiểu thư, thiếp thân ứng phó không được những phu nhân kia, thậm chí thiếp thân còn không biết được mấy người, nhưng mà chẳng phải còn có tiểu thư sao? Xem như thiếp thân trông cậy vào tiểu thư."

Hoắc Nghênh Vân: "Chậc chậc chậc, ta dựa vào cái gì mà phải giúp đỡ người! Người chỉ là thiếp mà thôi, dù cho thượng tịch thì thế nào, đó cũng là phụ thân ta cất nhắc người thôi. Sợ là hôm nay người không biết hôm nay những phu nhân tới có lẽ trong lòng đều đang cười thầm, muốn nhìn người làm trò đấy! Nói gì mà ni cô từ trong am ra, ai mà tin chứ?" 

Hương Vũ biết Hoắc Nghênh Vân nói đúng sự thật, nếu như là trước đó nhất định nàng sẽ lo lắng bất an.

Nhưng mà bây giờ có lẽ được hầu gia sủng ái, tâm trạng thay đổi, suy nghĩ của nàng khác biệt.

Vậy mà nàng cực kỳ bình tĩnh.

Nàng nhìn qua Hoắc Nghênh Vân mà nói: "Tiểu thư, nếu như ta mất mặt xấu hổ thì cũng không có gì, chỉ sợ trước mặt nhiều nội quyến quan viên như thế lại làm mất thể diện của hầu gia, mất thể diện của tiểu thư."

Hoắc Nghênh Vân nghe, nhíu mày một cái, thế này là một vấn đề.

Hương Vũ lại nói:: "Thật ra dựa vào danh tiếng và uy vọng của hầu gia, dù cho ta là tiểu thiếp làm mất thể diện thì thế nào. Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của hầu gia, tiểu thư vẫn có thể tìm một mối hôn nhân tốt. Dù sao người ham quyền thế địa vị của hầu gia cũng không quản tướng mạo thanh danh của tiểu thư cũng sẽ đế cửa kết thân."

Nghe lời này, Hoắc Nghênh Vân lại bị chọc giận: "Ngươi đây là có ý gì, nói giống như ta rời khỏi phụ thân thì sẽ không gả được ra ngoài ấy!"

Hương Vũ nghiêng đầu, vẻ mặt thành thật nhìn nàng ta: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ta thấy bây giờ người là thiên kim hầu phủ, nhưng thiếu gia Sở gia cũng không muốn kết hôn với người đấy!"

Đây thật sự là hết chuyện để nói, suýt chút nữa Hoắc Nghênh Vân đã tức giận đến mức thở không nổi, nhìn dáng vẻ vô tội của Hương Vũ hận không thể đi lên tát nàng ta một bạt tay.

Nhưng nàng lập tức nghĩ đến Sở Đàm Vân.

Mặc dù phụ thân cự tuyệt nàng, nhưng mấy ngày gần đây nàng gửi thư cho Sở Đàm Vân. Nghe ý của Sở Đàm Vân, hắn cũng đang nghĩ cách đến trước mặt cha nàng cầu xin chuyện hôn sự này.

Nếu như ở đây thanh danh của Hương Vũ liên lụy đến nàng thì chuyện này có phải sẽ xảy ra biến cố không? Dựa vào tính cách kiêu ngạo kén chọn của Sở Đàm Vân kia thì có sẵn lòng ra thức trước mặt phụ thân hay không?

Lúc này Hoắc Nghênh Vân mới phát hiện đây đúng là một vấn đề.

Hương Vũ nhìn Hoắc Nghênh Vân, nàng hiểu Hoắc Nghênh Vân rất rõ. Nàng làm nha hoàn của Hoắc Nghênh Vân nhiều năm như thế, có thể nói nàng ta suy nghĩ cái gì nàng cũng có thể đoán được. Vì thế nàng ung dung nói: "Tiểu thư, thật ra chuyện này rất dễ, người cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần ở sau lưng ta thấy được gia quyến nhà khác mà ta không biết thì người lén nói cho ta. Nếu có cái gì cần để ý thì trước đó người nói với ta, vậy không phải xong rồi sao?"

Lén nói cho nàng ta, nhắc nhở nàng ta trước.

Hoắc Nghênh Vân nghe đến đó thì suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu. Nàng nghĩ nàng ta là ai mà nàng phải ở sau lưng nàng ta thành thật nhắc nhở nàng ta.

Nhưng khi nhớ lại chuyện lúc trước, nàng lại nhìn chằm chằm vài Hương Vũ, rốt cuộc cũng nhịn xuống. Bây giờ tình thế như thế, nàng phải kiên nhẫn.

Hương Vũ là tiểu thiếp một tay cha nàng đề bạt. mặc dù chỉ là thiếp nhưng cũng là thiếp hợp tiêu chuẩn. Trong phủ không có phu nhân chính thức thì người thiếp này phải chiêu đãi nữ quyến các vị quan lại.

Bây giờ mặt mũi của Hương Vũ chính là mặt mũi của phụ thân nàng, mà mặt mũi của phụ thân nàng chính là mặt mũi của nàng.

Hoắc Nghênh Vân yên lặng nhìn Hương Vũ, người này lúc xưa là nha hoàn của nàng. Qua một hồi lâu sau, cuối cùng nàng hít sâu: "Được, ta biết rõ chính mình phải làm gì."

Lần này tới phủ Định Viễn hầu tham dự gia yến đương nhiên đều là tiểu thư phu nhân tai to mặt lớn của Định Viễn phủ. Trong những người này có một vị phu nhân Lư gia bây giờ chỉ hơn hai mươi tuổi, là vợ kế của Lư đại nhân. Nàng ta lớn lên xinh đẹp, tính cách thông minh, tin tức cũng nhanh nhạy.

Năm đó khi nàng chưa gả cũng từng hi vọng Định Viễn hầu của Định Viễn phủ vô cùng nổi tiếng này, nàng cũng lén mời người thăm dò qua, hầu gia người ta không có ý kia. Nhưng nàng lại tìm cơ hội cố ý xuất hiện trước mặt Hoắc Quân Thanh, nhưng ngài ấy lại chưa từng để nàng trong mắt. Lúc đó nàng mới hết hi vọng, an tâm gả cho vị này.

Nàng cũng nghe qua ít nhiều chuyện trong quá khứ của Hoắc Quân Thanh, biết hắn quyền cao chức trọng có công lớn, có phần được đế vương nể trọng. Đội ngũ bên cạnh đưa đến không biết bao nhiêu nữ tử tuyệt sắc nhưng đều để ở Tàng Xuân lâu gì đó, đến bây giờ bên người ngoài hai nữ thị vệ cũng không có phu nhân thị thiếp gì hầu hạ.

Nàng vốn tưởng rằng hắn có vấn đề gì đó, chưa từng nghĩ lúc này lại đột nhiên nạp thiếp, nàng cười lạnh không thôi. Năm đó trong mắt hắn không chứa hạt bụi, hóa ra bây giờ lại đề bạt một nha hoàn?

Trong lòng nàng đương nhiên cảm thấy người thiếp quyến rũ Hoắc Quân Thanh nhất định là nhân vật xinh đẹp mê hoặc, còn không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến cho đường đường là Định Viễn hầu mà bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Cho nên trước đó nàng đã âm thầm thêm mắm thêm muối, ngầm truyền ra việc này: "Không cần nghĩ cũng biết nhất định là dáng vẻ xinh đẹp, không thì thân phận hèn hạ như thế sao lại quyến rũ được hầu gia!"

Đám người nghe thế thì đương nhiên rất kinh ngạc. Ngày xưa chỉ nghe nói vị hầu gia này làm việc không bị trói buộc, xưa nay không hề để ý quy củ gì. Nhưng lại tùy tiện nạp một tiểu thiếp làm lương thiếp lại là thượng tịch, nghe chuyện này ai cũng thấy khó chịu!

Sau khi kinh ngạc cũng xì xào bàn tán: "Dù cho tướng mạo xinh đẹp thì thế nào, rốt cuộc cũng là xuất thân thấp hèn khó mà đến được nơi thanh nhã."

Cũng có người cảm khái: "Chuyện này ở nước Đại Chiêu cũng thật hiếm thấy!"

Nhưng mà mặc dù nói như thế nhưng trong lòng lại bắt đầu nói thầm, rốt cuộc cũng là Định Viễn hầu quyền cao chức trọng, không phải các nàng có thể tùy tiện trêu chọc, lại không dám đắc tội vị thiếp này.

Thậm chí... Trước khi các nàng đến thì phu quân các nàng đã dặn dò qua, các nàng cần phải kết giao với vị thiếp này, nói đây là cơ hội hiếm có.

Vì thế mọi người nhao nhao đè xuống tâm tư, mong mỏi và trông mong muốn nhìn một người xuất thân một cái nha hoàn có bộ dáng thế nào. Nàng ta làm sao lấy thân phận "Tiểu phu nhân" mà đón tiếp quan gia phu nhân đường đường chính chính như các nàng!

Lư phu nhân kia cười thầm một tiếng, nàng cũng ngóng trông nhìn xem rốt cuộc người này có dáng vẻ thế nào. Hôm nay bữa tiệc lớn như thế, nàng muốn xem phu nhân xuất thân đê tiện ứng phó thế nào!

Trong lòng mọi người đều có mục đích riêng phải đạt được, một lát sau lại thấy một nữ tử, phía sau lưng có mấy nha hoàn phụ nhân nhẹ nhàng đi tới.

Lúc nhìn từ xa chỉ cảm thấy nữ tử kia có dáng vẻ cao quý, đúng là sự ung dung tôn quý không nói nên lời. Trong lòng bọn họ hơi buồn bực, muốn biết vị này là ai.

Đợi cho đến gần, nhìn thấy Hoắc Nghênh Vân đi theo phía sau nữ tử kia thì mới biết được hóa ra đây chính là vị thiếp xuất thân "Nha hoàn" kia?

Thế là bọn họ không dám nhìn kỹ, vội vàng đi lên chào. Mọi người vô cùng cung kính, nở nụ cười lấy lòng trên mặt.

Hương Vũ liếc thấy nhiều vị phu nhân quan lại như thế thì ít nhiều gì cũng hơi căng thẳng, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt của những người này thì lại thả lỏng.

Nàng đã từng làm một nha hoàn, mặc dù lúc làm nha hoàn hơi ngốc nhưng cũng học được cách nhìn sắc mặt người khác. Cho nên nàng nhìn ra những phụ nhân này đều muốn lấy lòng nàng, hoặc là có mưu đồ với nàng.

Lúc nàng có thể thấy rõ suy nghĩ của đối phương thì đột nhiên không sợ nữa.

Đối mặt với một dám người như thế cần gì phải căng thẳng chứ.

Thậm chí dù cho nàng không biết đối phương là vị phu nhân nào cũng không hề quan trọng. Bởi vì bọn họ muốn lấy lòng nàng chứ không phải nàng muốn lấy lòng bọn họ.

Sau khi Hương Vũ không căng thẳng nữa thì cả người trở nên thoải mái ung dung đi đến, nở nụ cười nhạt chào hỏi các vị phu nhân.

Những điều cần chú ý thì Thu Nương đã nhắc qua với nàng từ sớm, chính nàng cũng hiểu rõ. Nếu nàng không biết nói gì thì dứt khoát cười không nói, dù sao nàng cũng là tiểu phu nhân của hầu phủ, người khác không dám đắc tội với nàng.

Mà chư vị phu nhân ở đây nhìn thấy Hương Vũ như thế thì từng người đều âm thầm sợ hãi thán phục.

Tướng mạo này, tư thái này, khí phách này thật sự rất hiếm gặp. Khi ứng đối cũng ung dung ôn hòa, thoải mái không hề áp bức, phụ nhân thế này sao xuất thân từ tiểu nha hoàn được, có lẽ nhầm lẫn đâu rồi?

Trong phút chốc mọi người thi nhau đi lên, mang theo nụ cười thân thiện đáp lời với Hương Vũ.

Hương Vũ thấy vậy thì trong lòng càng nhẹ nhàng, nàng chiêu đãi chư vị phu nhân đến phòng khách đằng sau thưởng thức trà thơm quả ngọt, ngắm hoa cúc nói chuyện phiếm cũng ung dung thoải mái.

Thật ra trong lòng Hoắc Nghênh Vân cũng đã có chủ ý, tuy nói giúp đỡ nàng nhưng cũng không thể nàng mất mặt thôi, nhưng làm sao cũng phải khiến nàng ta khó xử một phen mới có thể trút giận trong lòng nàng. Nhưng mà ai ngờ nàng ta lại như cá gặp nước, cũng không có gì không ổn.

Hoắc Nghênh Vân cười lạnh không thôi, nghĩ đến chỉ là một đám nịnh bợ tới nịnh bợ nàng ta mà thôi, còn không phải dựa vào quyền thế của cha nàng sao!

Mà Lư phu nhân kia lại ngồi bên cạnh quan sát Hương Vũ, tất nhiên là không thể tin được. Tại sao nàng ta xuất thân nha hoàn lại không hèn mọn, ngược lại có dáng vẻ thong dong thế này?

Vào lúc này, chư vị phu nhân lại đứng dậy đi đến ngoài phòng khách du ngoạn, mọi người tốp năm tốp ba đi ra, lại có hai người không thích Lư phu nhân đi lên cười nói. "Là xuất thân nha hoàn nhà ai đấy? Ta nhớ khi nãy Lư phu nhân có nhắc đến?"

Lư phu nhân bị nói đến nghẹn, đỏ mặt nói: "Ta cũng không nói lời này!"

Hương Vũ bồi tiếp đám phu nhân này đến hậu viện chơi, thuộc hạ đã chuẩn bị thảm lông trải trên mặt đất từ sớm, còn có ba miếng thảm ba tư lớn được bày ra bên cạnh núi nhỏ ở hậu viện. Trong phút chốc trải gấm thêu, lá rụng rực rỡ, càng có hoa bay ung dung bay đến mặt hồ tĩnh mịch tạo nên gợn sóng lăn tăn, con vịt uyên ương thong thả bơi trên mặt nước. Các phụ nhân vây quanh Hương Vũ ngồi chơi ở một bên, trên thảm lông cừu trưng bày các loại trái cây quý giá lại còn có bánh ngọt tinh xảo, đám người thưởng thức mỹ vị, ngắm nhìn cảnh thu, vô cung thong dong tự tại.

Hương Vũ có thể cảm giác được những phu nhân này cố gắng nói chuyện thuận theo nàng, cũng bắt đầu âm thầm thử thăm dò thứ nàng yêu thích.

Mà lúc bàn luận thi từ ca phú thì tất cả mọi người đều dè dặt cẩn thận, sợ rằng nàng không biết.

Trái lại Hương Vũ cũng không hề gì, nàng thoải mái bàn luận với bọn họ, thậm chí còn thêm chút kiến giải trong đó khiến cho người ta tán thưởng. Những phu nhân kia lại thành thật suy nghĩ, chắc chắn vị này là tiểu thư nhà nào lưu lạc đến giữ tóc tu hành, chứ xuất thân bình thường sẽ không thể nào có kiến thức như thế được. Trong phút chốc, bọn họ đối với nàng lại có thêm mấy phần cung kính, thậm chí ngay cả Lư phu nhân cũng không hề dám khinh thường. 

Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy cảnh này thật sự là cười lạnh không ngừng, lại có cảm giác chế giễu.

Năm đó Hương Vũ bồi nàng đọc sách mới có cơ hội học những thứ này, bây giờ trái lại còn khoe khoang trước mặt nàng? Thật sự là không biết xấu hổ!

Nàng đang nghĩ ngợi lại phát hiện đám người đang nhìn về phía mình khiến nàng cảm thấy khó hiểu, vừa rồi bọn họ đã nói gì sao?

Vào đúng lúc này, Hương Vũ lại cười: "Xưa nay Nghênh Vân không thích đọc sách, nữ tử không tài chính là đức, điều này cũng đúng."

Người bên cạnh vội vàng khuyên giải: "Thiên kim hầu phủ sao có thể so với người bình thường được, Hương phu nhân tài hoa hơn người, trái lại có thể dẫn dắt tiểu thư."

Lời này vừa nói ra, suýt chút nữa Hoắc Nghênh Vân đã tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Cái gì nàng không thích đọc sách? Còn cần một nha hoàn chỉ dạy?

Những người này đang nói chuyện ma quỷ gì thé?

Suýt chút nữa nàng đã kéo tay áo những người kia nói cho bọn họ biết nếu như không nhờ nàng thì Hương phu nhân gì đó nào có cơ hội đọc sách!

Đương nhiên Hương Vũ nhìn thấy phản ứng của Hoắc Nghênh Vân, hôm nay nàng đúng thật là cố ý muốn giết uy phong của Hoắc Nghênh Vân.

Trước đó nàng ta làm những chuyện kia để ngáng chân nàng trong lòng nàng biết rõ, nhưng mà thân phận thấp không thể nào nói được. Bây giờ thì tốt rồi, nói ra một lời thật sung sướng, nghĩ đến thật sự sảng khoái!

Sau khi Hương Vũ bồi tiếp các vị phu nhân dùng bữa trưa xong thì mọi người tùy tiện nói chuyện phiếm một phen. Chư vị phu nhân cũng lần lượt cáo từ, có thể cảm giác được buổi yến hội hôm nay, Hương Vũ xem như hoàn toàn thắng lợi.

Sau khi trở về viện của mình, Hương Vũ trầm tĩnh lại gọi Thu Nương tới hỏi chuyện hôm nay.

Hôm nay Thu Nương giúp đỡ quản gia, nương tử đầu bếp mọi việc, cho nên mới không cùng Hương Vũ đi qua phòng khách chiêu đãi chư vị phu nhân.

Sau khi bà ấy tới lại đem mọi chuyện hôm nay nói cho Hương Vũ nghe: "Những người được mời ở Định Viễn phủ đều tới, mặt khác còn có một người xem qua quần áo không hề tầm thường, khí chất xuất chúng, vô cùng tôn quý. Ngay cả hầu gia cũng phải nhún nhường người này, chắc hẳn là tới từ kinh thành!"

Thu Nương lại nhíu mày suy nghĩ: "Cũng không biết người này có thân phận thế nào mà khí phái như thế."

Theo suy nghĩ của bà, hầu gia là nhân vật như thế, văn võ trong triều e là không có mấy người không cần nhìn sắc mặt ngài ấy, cho nên có lẽ thân phận của vị khách này không tầm thường.

Hương Vũ không nghĩ tới những chuyện nàng, nàng vẫn đang còn trong dư âm những việc hôm nay nàng làm. "Có lẽ bà không biết, ban đầu những phu nhân kia còn hoài nghi ta, sau đó mỗi người đều rất kính nể ta!"

Bây giờ nàng cảm thấy mình có thể làm rất tốt chức tiểu phu nhân này!

Thu Nương nhìn thấy dáng vẻ hơi đắc ý của Hương Vũ thì cũng cười: "Tiểu phu nhân, lúc này mới bắt đầu thôi, từ từ sẽ đến, đường còn dài mà!"

Trong phút chốc Thu Nương lại nhắc đến chuyện cháu bà ấy là Trần Du Đông mua ruộng cho Hương Vũ, y có mua được một mảnh ruộng tốt, nhưng mà lại ở sát vách Tịnh Châu. Đương nhiên Hương Vũ hài lòng, thúc bà ấy mau truyền đạt cho Trần Du Đông đi làm sớm chút.

Nói một lúc thì Thu Nương đi xuống, Hương Vũ thở phào một cái nằm trên giường, nhớ lại đủ chuyện hôm nay.

Thật ra nhớ lại trong lòng nàng vẫn hơi kích động hưng phấn, vậy mà nàng có thể đối đáp xác đáng thành thạo điêu luyện giữa các phu nhân xuất thân cao quý. Đây là điều nàng chưa từng trải nghiệm qua, thậm chí còn nghĩ đời này không uống công sống lần này.

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nàng nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động lạ.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là nha hoàn nào đó đụng phải cái gì đó. Ai ngờ nàng vừa đứng lên thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một người.

Nàng hoảng sợ vô thức lui lại, lại bị người kia che miệng lại.

Người kia lại nói: "Đừng lên tiếng, ta thả ngươi ra."

Hai chân của Hương Vũ mềm nhũn, nào dám nói gì, cuống quít gật đầu.

Lúc này người kia mới buông Hương Vũ ra, Hương Vũ vô thức nhanh chóng thoát thân, thân thể run rẩy nhìn sang. Lúc này nàng mới phát hiện người này trông cực kỳ quen mắt, chẳng phải là vị nam tử áo lam nàng này là người nàng gặp trên đường hôm trước sao?

Nam tử tuấn dật thanh tú sao lại làm kẻ cướp chứ!

Sắc mặt của Hương Vũ trắng bệch, liên tục lùi về sau: "Ngươi, ngươi là ai, vì sao lại muốn..."

Nàng sợ đến choáng váng.

Vừa rồi nàng vẫn là tiểu phu nhân của phủ Định Viễn hầu, trên yến hội cùng nhiều phu nhân thân phận tôn quý chuyện trò vui vẻ, nàng cảm thấy mình cao cao tại thượng như ngồi trên ngựa. Nhưng trong phút chốc lại gặp phải chuyện này!

Trong giây phút đó trong đầu nàng hiện ra rất nhiều chuyện, ví dụ như tiểu phu nhân phủ Định Viễn hầu gặp phải kẻ xấu mất đi trong sạch. Ví dụ như dưới cơn nóng giận hầu gia đưa nàng vào am, ví dụ như nàng thân bại danh liệt nghèo rớt mồng tơi...

Nam tử áo lam bước một bước tới gần nàng, nhìn nàng mà nói: "Ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải trả lời thành thật."

Nước mắt của Hương Vũ sắp rơi xuống, vội vàng gật đầu: "Được, được, đại gia, ngài nói..."

Nam tử áo lam: "Ngươi được nuôi từ nhỏ trong phủ Định Viễn hầu?"

Hương Vũ vội nói: "Ừm, ừ, đúng!"

Nam tử áo lam lại nói: "Năm nay ngươi mấy tuổi?"

Hương Vũ: "Ta, ta mười sáu!"

Vẻ mặt nam tử áo lam khẽ động: "Sinh tháng mấy?"

Hương Vũ: "Tháng tám..."

Vẻ mặt nam tử áo lam dần lạnh lùng, đôi mi dài khẽ khép: "Tháng tám? Thật chứ? Ta thấy ngươi không thể nào sinh tháng tám được?"

Trái tim của Hương Vũ co rút lại, trong lòng tự nhủ tên tặc nhân này còn biết xem tướng sao, nhìn là biết nàng không phải sinh vào tháng tám?

Nàng thấp thỏm lo âu, vội vàng giải thích nói: "Vị gia này, ta không cha không mẹ, không biết mình sinh tháng mấy, chỉ là chọn ngày lung tung thôi!"

Nam tử áo lam: "Không cha không mẹ? Vậy phụ mẫu ngươi đâu?"

Hương Vũ: "Không biết... Xưa nay ta không biết phụ mẫu ruột của mình là ai, chỉ có cha mẹ nuôi thôi."

Nàng cảm thấy hoảng sợ, đây là ý gì, chẳng lẽ trước khi giết người phóng hỏa thì tên phản tặc này còn hỏi xuất thân sao...?

Nàng đang suy nghĩ thì đột nhiên nam tử kia đi lên, Hương Vũ muốn thét lên, nhưng còn chưa thét ra tiếng thì nam tử kia đã che miệng nàng lại.

Sau đó chuyện đáng sợ xảy ra.

Vậy mà nam tử kia lại kéo áo nàng lên.

"A a a a..." Hai chân của Hương Vũ đá đạp lung tung, nàng thét lên nhưng vốn không thể lên tiếng, nước mắt khuất nhục của nàng rơi xuống.

Chẳng những nam tử kia kéo váy áo nàng lên, lại còn lột quần nàng xuống để lộ ra chiếc mông.

"Ô ô ô..." Nước mắt của nàng ào ào chảy xuống, danh tiết bị hủy hoại, vận mệnh bị đưa vào am đang chờ nàng.

Ngay lúc Hương Vũ đang vô cùng tuyệt vọng thì nam tử kia lại buông nàng ra.

Nàng vội vã kéo quần, phát hiện quần đã được nam tử kia kéo lên.

Nàng hoảng sợ lui lại, e ngại nhìn qua nam tử kia.

Nam nhân kia lại chăm chú nhìn nàng: "Con không cần sợ, ta sẽ không làm tổn thương con."

Thế mà giọng nói của y lại hơi rung động.

Đôi mắt Hương Vũ chứa nước mắt, nắm chặt cạp váy. Người này quá xấu rồi, còn nói sẽ không làm tổn thương nàng.

Nam nhân nhìn Hương Vũ, khẽ nói: "Con ở lại đây trước, đừng sợ. Mấy hôm nữa ta sẽ tự tới đón con, không để ngươi chịu khổ nữa."

Hương Vũ cắn môi không dám lên tiếng.

Nàng không cần người này tới đón, nàng hi vọng cả đời không nhìn thấy người này nữa!

Đang suy nghĩ thì trước mắt Hương Vũ nhoáng lên một cái, không thấy bóng dáng nam nhân kia đâu.

Hương Vũ ngơ ngác nhìn cửa sổ trống rỗng hồi lâu, cuối cùng thân thể mềm nhũn co quắp ở nơi đó.

Vậy nàng xem là... Danh tiết bị hủy hay chưa bị hủy?

Nhìn qua thì nam tử này có dáng vẻ thanh tuyển vô cùng tôn quý, nhưng lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế. Nhưng mà vì sao hắn lại cởi quần nàng chỉ để nhìn mông nàng chứ?

Dường như vừa rồi nam tử kia sờ mông trái của nàng một phen?

Nghĩ như thế nàng cũng sờ lên mông mình.

Nhưng mà lúc này nàng sờ một chút cũng không sờ được gì.

Cuối cùng chỉ có thể nghĩ có lẽ trong lòng người này bị bệnh rồi!