Từ khi nam tử mặc áo lam rời đi, Hương Vũ vẫn luôn có hơi sợ hãi.

Mặc dù nàng đã từng nghĩ đến chuyện quyến rũ mê hoặc người khác nhưng đều là chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Nàng chưa từng để bất kỳ nam nhân nào chạm vào đầu ngón tay út chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ thì sao? Nàng bị người ta ép vào phòng, lại còn bị lột quần áo sờ mông.

Chuyện này quá nhục nhã rồi, Hương Vũ nhớ lại trái tim cũng run rẩy theo.

Nàng xấu hổ che mặt, nghĩ đến nếu như hầu gia biết thì làm sao bây giờ, nàng có nên nói cho hầu gia biết không?

Trong khoảnh khắc nàng chạm vào xích vàng trên eo, đột nhiên nhớ lúc hầu gia buộc đai lưng nàng cho nàng, trong đôi mắt sâu thẳm của hầu gia lóe lên ánh sáng khó hiểu và vẻ mặt u ám khiến cho nàng không rét mà run.

Nàng bắt đầu sợ hãi, nếu hầu gia biết thì hậu quả kia không thể nào mà tưởng tượng nổi.

Hầu gia biết chuyện trước kia của nàng, biết nàng dụ dỗ mấy người trong phủ, vào lúc đó ngài ấy không tính toán. Thật ra không phải không tính toán, là cảm thấy nàng không gây nên sóng gió gì quan trọng, cũng không để nàng vào mắt, dù sao cũng là một công cụ làm ấm giường, có gì quan trọng chứ.

Nhưng mà bây giờ... Ít nhiều gì cũng khác biệt.

Hầu gia không muốn nhắc lại chuyện đã qua, nhưng cũng không cho phép nàng có lỗi với ngài ấy dù là trong suy nghĩ.

Hương Vũ nghĩ tới đây càng hiểu rõ tình cảnh của mình, nàng biết cho dù thế nào nàng cũng không thể để hầu gia biết chuyện này, nhất định phải giấu diếm hết.

Dù sao nàng cũng bị người ta sờ mông thôi, cũng không có chuyện gì lớn. Nàng chỉ cần cố gắng quên đi, xem như không có chuyện này.

Bị hầu gia ghét bỏ là việc nhỏ, bị kéo ra ngoài cho chó hoang ăn mới là chuyện lớn.

Nhưng mà cho dù nàng nghĩ như thế thì trong lòng vẫn thấp thỏm. Dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải nhiều, đời này chuyện duy nhất nàng làm khác người khác chính là khắp nơi tìm nam nhân để gả ra ngoài. Bây giờ nàng giấu diếm tâm sự lớn như thế, lại giấu hầu gia đối với nàng vô cùng tốt, nàng luôn cảm thấy bất an.

Ai ngờ đang lo lắng thì Thu Nương lại đến đây.

Hương Vũ có hơi rầu rĩ, mới đi sao lại trở về, vì thế nàng càng chột dạ: "Thu Nương, có chuyện gì thế?"

Thu Nương lại lén la lén lút đóng cửa sổ lại, lúc này mới đến gần khẽ nói: "Phu nhân, có một chuyện nô tỳ nghe người khác nói, luôn muốn nói cho người nghe để người có tính toán trong lòng."

Hương Vũ bắt đầu lo lắng: "Chuyện gì?"

Chuyện nàng bị sờ mông vừa mới xảy ra, cũng không ai nhìn thấy, chẳng lẽ đã bị biết rồi?

Thu Nương lại thở dài: "Dường như hầu gia săp cưới phu nhân..."

Hương Vũ hơi mờ mịt: "Cái gì?"

Thu Nương thở dài lần nữa: "Nô tỳ cũng là nghe nha hoàn Tiểu Mẫn ở tiền viện nói. Nàng ta nói là hình như có một hôn sự, là trước kia trưởng bối trong nhà hầu gia định ra, hẹn ước hai nhà thông hôn, không quan tâm là cô nương nào nhà bọn họ. Bởi vì lúc trước khi hầu gia còn trẻ, dường như tiểu thư kia có nhiều bệnh đã mất từ sớm, chuyện hôn nhân này xem như thôi. Nhưng mà gần đây muội muội nhà kia đã trưởng thành, nên phải tiếp tục hôn sự này. Muội muội đó thay thế tỷ tỷ ốm chết xuất giá, làm hầu phu nhân."

Hương Vũ nghe chuyện này lại ngẩn người nửa ngày.

Thật ra nàng biết mình không phải phu nhân của hầu gia, sớm muộn gì hầu gia cũng sẽ cưới phu nhân khác. Đến lúc đó nàng sẽ bưng trà rót nước cẩn thận hầu hạ, nhưng nàng không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như thế.

Buổi trưa, nàng còn dương dương đắc ý nhìn vị trí "Tiểu phu nhân hầu phủ" của mình, nàng chưa từng nghĩ còn chưa đến chạng vạng tối thì hầu phu nhân thật sự đã muốn tới.

Thu Nương nhìn Hương Vũ, thấy trong đôi mắt trong sáng của nàng có vẻ mê muội ngẩn ngơ, lại có hơi đau lòng. Mặc dù tiểu phu nhân làm thiếp của hầu gia nhưng tuổi còn trẻ, đôi khi làm việc vẫn có tính trẻ con, khi gặp phải chuyện gì không ai làm chủ cho nàng, cũng vô cùng đáng thương. Thu Nương thấy vậy lập tức nói: "Tiểu phu nhân, người cũng không nên lo lắng quá. Thật ra hầu gia sủng ái người, dù cho cưới một người vào cửa thì cũng vẫn sủng ái người thôi. Dù cho người làm thiếp nhưng quan trọng là giữ được tâm của nam nhân, lòng của nam nhân ở đây, thì người không cần sợ vàng bạc không chảy về phía người. Bây giờ nô tỳ nói như thế cũng là muốn trong lòng tiểu phu nhân có tính toán, không đến mức đến lúc đó không kịp trở tay."

Hương Vũ ngây ngốc nửa ngày, cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng lẩm bẩm: "Nhưng mà nếu như hầu gia cưới phu nhân, ngài ấy chỉ sủng ái ta thì trong lòng phu nhân cũng không dễ chịu!"

Thu Nương: "..."

Bà bất đắc dĩ, đối với Hương Vũ vừa thông cảm lại vừa bất đắc dĩ. Đến lúc nào rồi, nàng ấy chỉ là thiếp vậy mà còn muốn lo lắng cho phu nhân chính thất sao? Đây thật là... Chính mình cũng muốn cơm, còn sợ địa chủ trong nhà không có trâu ngựa thu hoa màu sao?

Hương Vũ lại bị đả kích, nàng hơi chán nản ngồi dựa lưng vào ghế, cứ như thế nhìn xem hoa văn trên mặt thảm. "Nếu hầu gia cưới phu nhân, vậy ta là thiếp, ta và người ta hầu chung một chồng, không... Ta là hầu hạ..."

Đột nhiên nàng nhớ tới tình cảnh trong mộng, những chuyện trong giấc mơ kia, nhưng thật ra là cách một tầng, nàng cũng cho qua, cũng không quá để tâm. Nhưng mà bây giờ ứng vào người hầu gia, nàng nghĩ đến chuyện hầu gia ác chiến với phu nhân chính thất trên giường, vô cùng kịch liệt, mà nàng lại bưng trà dâng nước hầu hạ bên cạnh, bỗng nhiên trái tim nàng quặn đau.

Nàng vội vàng ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

"Phu nhân, tiểu phu nhân, người sao thế?" Thu Nương bị dọa, không nghĩ tới sắc mặt nàng lại kém như thế.

Thật ra bà vốn có ý tốt, có được chút tin tức ngầm nên muốn báo cho nàng biết trước để trong lòng có đề phòng, nhưng không nghĩ tới nàng lại không chịu nổi

Hương Vũ cắn chặt môi, miễn cưỡng lắc đầu: "Thu Nương, ta không sao, bà ra ngoài trước đi để ta nằm một lúc, suy nghĩ chuyện này nên làm thế nào."

Đương nhiên Thu Nương cũng không quá yên tâm, nhưng nhìn thấy dạng này như thế, nghĩ đến cuối cùng nàng phải tự mình chấp nhận chuyện đau khổ này, đợi đến khi nàng suy nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Cuối cùng bà bước ra ngoài, trước khi đi còn dặn nàng có chuyện gì thì gọi mình.

Đợi cho sau khi Thu Nương rời đi, Hương Vũ nằm ở nơi đó hoảng hốt suy nghĩ về hầu gia.

Thân thể tráng kiện của hầu gia, buổi tối hầu gia sẽ giày vò nàng đến chết đi sống lại, sau này ngài ấy sẽ đối đãi với một nữ nhân khác như thế?

Hương Vũ phát hiện nàng không thể nào dễ dàng tha thứ chuyện này, chỉ cần nghĩ tới thì tim sẽ quặn lên vô cùng đau đớn, chứ đừng nói đến chuyện đi đến cạnh giường hầu hạ bọn họ, đó là muốn mạng của nàng.

Cảm giác ngạt thở giống như thủy triều bao phủ lấy nàng, nàng nắm chặt đệm giường.

Trong lòng nàng mơ hồ biết chuyện này, sớm muộn gì hầu gia cũng sẽ có nữ nhân khác, nhưng nàng chưa từng nghĩ qua.

Có lẽ trong vô thức nàng đang trốn tránh chuyện này, dù cho không thấy được thì xem như không có, trước kia không có, có lẽ sau này tạm thời cũng không có. Về phần trong tương lai sẽ có đó là chuyện xa xôi, nàng không cần quan tâm.

Bây giờ chuyện xa xôi này lại bày ở trước mắt nàng như thế.

***

Lúc này vì Hoắc Nghênh Vân bị Hương Vũ đả kích mà trong lòng vô cùng phẫn uất.

Đối với người phụ thân Hoắc Quân Thanh này, trong lòng nàng có chút bất mãn. Vì sao phụ thân lại sủng ái một nô tỳ ti tiện như thế, vì sao phụ thân lại để cho người như thế leo lên đầu nàng?

Vì nữ tử kia mà phụ thân lại không để ý nữ nhi như nàng sao? Nếu như mẫu thân ruột của nàng còn sống thì đương nhiên phụ thân sẽ không như thế?

Nàng nhớ tới những lời nói mình vô tình nghe được, dường như mẫu thân của nàng có chút lai lịch, cũng không phải nữ tử xuất thân đê tiện bình thường.

Nếu như bà ấy còn sống trên đời thì có biết nàng bị phụ thân đối đãi như thế không.

Trong sự bi phẫn này, cuối cùng nàng nghĩ đến nàng muốn nói chuyện với phụ thân.

Sau khi rời khỏi phòng khách, nàng cũng không trở về viện của mình mà là đi qua thư phòng của phụ thân.

Bây giờ khách khứa trong phủ đã tản đi, bên ngoài thư phòng của phụ thân rất yên tĩnh. Nàng đi qua thư phòng, hỏi thị vệ thủ vệ kia, phụ thân không ở đó, nói là cùng khách nhân đi ra ngoài rồi.

Nàng cảm thấy hơi bất ngờ: "Không phải khách nhân đã rời đi rồi sao?"

Nhưng thị vệ kia lại không nói lời nào.

Hoắc Nghênh Vân thấy vậy thì cũng không hỏi nữa, nàng vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ. Ai ngờ khi nàng đi đến cạnh giàn nho ở hậu viện thì thấy hai bóng người đứng đó, trong đó có một người không phải là phụ thân của nàng.

Nàng vội vàng dừng lại, sau đó âm thầm trốn trong vườn hoa ngày thu, vểnh lỗ tai lên nghe.

Hoắc Nghênh Vân sợ bị phát hiện nên đứng ở xa, nghe không được rõ lắm, nhưng mà gió mùa thu thổi lại đưa những lời nói đứt quãng kia tới tai nàng. Nhưng khi Hoắc Nghênh Vân nghe thấy những lời kia thì giật nảy cả mình.

"Cũng đến lúc hai người bọn họ cưới gả rồi, bây giờ hoàng thượng tính thế nào?"

"Công chúa Kỳ Nhã ép hỏi rất gấp rồi, trẫm qua loa lấy lệ cũng không xong. Nếu như vẫn giữ ở chỗ Quân Thanh thế này thì nàng ấy sẽ không biết, chẳng phải vô cùng tốt sao?"

"Vô cùng tốt?" Hoắc Quân Thanh cười lạnh. "Hoàng thượng thật sự cảm thấy như thế vô cùng tốt sao? Hay là nói hoàng thượng nghĩ là công chúa Kỳ Nhã có thể tiếp tục bị gạt sao?"

"Nàng ấy biết sao?" Hoàng thượng tỏ vẻ vô tội sờ cằm. "Nhất định là nàng ấy tìm trong cung, nhưng mà trong cung của trẫm không có người như thế, nàng ấy biết từ chỗ nào chứ."

"Có lẽ hoàng thượng không biết, mấy ngày trước thần nhận được tin tức, đám người của công chúa Kỳ Nhã đã xâm nhập địa giới Định Viễn phủ rồi. Nàng ta tới làm gì chẳng lẽ hoàng thượng không đoán được?" Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt hỏi.

"Chuyện này..." Hoàng thượng trầm ngâm một chút, hơi khó xử mà nói: "Nàng ấy thật sự tới?"

"Ha ha." Hoắc Quân Thanh nhíu mày. "Hoàng thượng, ngài cứ nói đi?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Quân Thanh. "Nàng ấy sẽ không đến đoạt hài tử của trẫm chứ, Quân Thanh, hài tử khanh vất vả như thế sao lại có thể tùy tiện cho nàng ấy! Đây là hài tử khanh nuôi lớn, khanh nghĩ cách đi."

Hoắc Quân Thanh nghe xong thì sắc mặt trở nên khó coi.

Chuyện này có liên quan đến hắn sao?

Hắn không phải cha của hài tử, cũng không phải nương của hài tử. Hắn giúp hoàng thượng nuôi mấy chục năm, bây giờ hoàng thượng lại mở miệng nói "Đây là hài tử khanh nuôi lớn".

Hắn nhíu mày nhìn qua hoàng thượng, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: "Hai đứa bé này có tính cách khác nhau. Nghênh Phong dịu dàng ngoan ngoãn thiện lương, tính cách cũng xem như đoan chính."

Hoàng thượng nghe xong thì gật đầu, cảm khái nói: "Y giống trẫm."

Hoắc Quân Thanh lại nói: "Nhưng mà tính cách của Nghênh Vân thì nôn nóng tự phụ không coi ai ra gì, là một người khó quản. Năm đó thần đã từng mời người dạy bảo nàng, hi vọng có thể uốn nắn tính cách này của nàng, nhưng mà hiệu quả rất kém."

Hoàng thượng nghe xong nhíu mày, than: "Giống nữ nhân kia!"

Hoắc Quân Thanh: "..."

Hoàng thượng cảm khái: "Quân Thanh, vậy khanh nói làm sao bây giờ? Nữ nhân kia muốn hài tử, trẫm phải ứng đối thế nào?"

Ánh mắt của Hoắc Quân Thanh khẽ động, lại nói: "Theo ý kiến của vi thần, công chúa Kỳ Nhã đã để ý đến Định Viễn phủ thì nàng ta sẽ nhanh chóng biết rằng nhi tử, nữ nhi của nàng ta ở trong phủ của vi thần. Không thì dứt khoát đưa bọn họ đến thành Yến Kinh đi, hoàng thượng tìm cách sắp xếp bọn họ."

Hoàng thượng: "Cách gì? Chuyện này nói tới nói lui vẫn là trẫm dàn xếp?"

Hoắc Quân Thanh dùng ánh mắt chế giễu mà nhìn hoàng thượng, giọng nói lạnh nhạt hỏi lại: "Nợ đào hoa ở bên ngoài của hoàng thượng cũng không chỉ là một việc này, chỉ cần tùy tiện chọn một nhà để bọn họ có xuất xứ không được sao?"

Đương nhiên hoàng thượng biết sự chế giễu trong giọng nói của Hoắc Quân Thanh, y sờ mũi, thở dài: "Để trẫm ngẫm lại, để trẫm ngẫm lại..."

Hoắc Quân Thanh không để ý nữa: "Hoàng thượng mau lên, vi thần không muốn làm cha giả thêm một ngày nào nữa."

Cái nồi này hắn cõng lâu như thế cũng chán từ lâu rồi.

Đột nhiên hoàng thượng lại nói: "À, đột nhiên trẫm nhớ lại hôn sự của Bác Viễn hầu gia, cuối cùng khanh nghĩ thế nào?"

Hoắc Quân Thanh nghe hoàng thượng nhắc lên chuyện này thì sắc mặt không tốt lắm: "Hoàng thượng, nữ nhi của Bác Viễn hầu gia lúc này mới bao lớn chứ, ngài cảm thấy vi thần có hứng thú với một con nhóc con sao?"

Nói xong thì hắn muốn xoay người đi.

Hoàng thượng vội vàng kéo ống tay áo của hắn: "Người ta đã mười bảy tuổi, tuổi tác không nhỏ nữa, chẳng lẽ khanh muốn cưới một bà già bảy tám mươi tuổi làm hầu phu nhân sao?"

Hoắc Quân Thanh: "Hoàng thượng, nếu ngài nhìn trúng nữ nhi của Bác Viễn hầu gia thì ngài có thể thử một chút. Tính cách của vi thần không tốt ai cũng biết cả, tạm thời không có hứng thú với nữ nhân."

Lần này hắn hất tay hoàng thượng ra, cũng không quay đầu lại.

Mà cách đó không xa, Hoắc Nghênh Vân nghe những lời này thì chấn động đến mức trợn mắt hốc mồm, hồn không thể quay về vị trí cũ.

Nàng, nàng là nữ nhi của hoàng thượng?

Nàng vốn không phải thiên kim hầu phủ, mà là... Công chúa?

Trong lòng Hoắc Nghênh Vân đang rung động, chân như nhũn ra, vịn vào thân cây nàng đang núp mà nửa ngày không nói nên lời, không thể nhúc nhích.

Vừa rồi nàng dăng tức giận bất bình vì Hoắc Quân Thanh sủng ái tiện tỳ kia quá mức, nàng cảm thấy mình ủy khuất. Nhưng mà bây giờ nàng biết nàng không phải nữ nhi ruột của Hoắc Quân Thanh, nàng lại là công chúa, là con gái riêng của hoàng thượng!

Nghe ý tứ này là Hoắc Quân Thanh muốn để hoàng thượng cho nàng và Nghênh Phong một danh phận, sau khi có danh phận thì nàng đường đường chính chính là công chúa hoàng gia!

Điều ngạc nhiên này đến quá đột ngột đến mức gần như Hoắc Nghênh Vân không thể tin được.

Nàng âm thầm nhìn hoàng thượng vẫn đứng nguyên ở nơi đó, thấy người nọ mặt mày tuấn lãng, quả thật gương mặt có mấy phần giống đệ đệ Nghênh Phong của nàng. Vậy xem ra cũng không sai, nàng và Nghênh Phong đều là con của hoàng thượng.

Ngày đó, sau khi Hoắc Nghênh Vân trở lại phòng của mình, nàng gần như không thể bình tĩnh được, kích động đến mức đi tới đi lui trong phòng.

Giờ phút này, ở nơi đó bị Hương Vũ sỉ nhục, phụ thân thiên vị và lạnh nhạt đều chỉ là râu ria cả.

Nàng là công chúa hoàng gia, suy nghĩ khiến cho mỗi chỗ trên người nàng đều kích động, cả người hưng phấn đến mức gần như muốn nổ tung.

Nàng là công chúa đó!

Thân thể Hoắc Nghênh Vân đang bay bổng, nàng đi tới đi lui trong phòng, thậm chí nhớ tới Sở Đàm Vân.

Nếu như nàng là công chúa thì Sở Đàm Vân cưới nàng không phải sẽ thành phò mã sao?

Hắn có muốn làm phò mã không?

Nếu như cha hoàng thượng kia không đồng ý thì làm sao bây giờ? Hoắc Nghênh Vân cố gắng nhớ lại dáng vẻ của vị hoàng đế kia, dường như ông ấy rất hiền lành?

Đến lúc đó nàng khóc tố cáo một phen, nói rằng mấy năm nay nàng chịu khổ rất nhiều thì tất nhiên ông ấy sẽ mềm lòng. Sau đó nàng thừa cơ đưa ra yêu cầu, thì chắc chắn có thể được như ý.

Nàng bắt đầu nghĩ đến Hoắc Quân Thanh, nếu nàng là công chúa, hầu gia Hoắc Quân Thanh này ở trước mặt nàng có lẽ cũng thấp hơn mấy phần? Về phần tiểu thiếp Hương Vũ của hắn...

Hoắc Nghênh Vân cười chế giễu một tiếng, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi. Nàng đường đường là công chúa hoàng gia, còn không phải tùy ý nắm trong tay sao.

Đến lúc đó, nhìn xem nàng ta còn có uy phong gì nữa!

Mãi cho đến lúc màn đêm buông xuống, trong phòng tối sầm lại, Hương Vũ dựa vào giường vẫn không muốn động.

Nhưng mà bây giờ nàng ngây ngốc nửa ngày cũng đã nghĩ rõ ràng.

Tin tức Thu Nương mang đến có thể là thật cũng có thể là gia, đều là tin đồn thôi. Nhưng mà bất kể là thật hay giả, hầu gia tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng lại có quyền cao chức trọng, ngài ấy luôn muốn lấy thê tử.

Hầu gia có phu nhân, nàng là thiếp, đặc biệt là thiếp được sủng ái thì vị trí trở nên khó xử...

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, có người chính thê nào có thể tha thứ cho một người thiếp được sủng ái? Đến lúc đó người ta có thể có thể khoan nhượng với nàng đã là độ lượng khoan dung, nếu không chịu nổi nàng cũng không thể trách người ta được.

Dù sao nếu nàng ngồi ở vị trí của chính thê kia, nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho thiếp thất được sủng ái nhất của hầu gia.

Sau nghi Hương Vũ nghĩ rõ ràng như thế, nàng cảm thấy mình chỉ còn lại một con đường.

Rời đi.

Thật ra lúc đầu theo hầu gia, nàng chỉ mong chờ có một ngày có thể rời đi, thoát khỏi nơi này. Chỉ là gần đây hầu gia đối với nàng rất tốt, khiến cho nàng càng lúc càng để hầu gia ở trong lòng, có đôi khi thậm chí ngẩn ngơ nghĩ nếu như nàng có thể sống với hầu gia cả đời như thế thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng đương nhiên nàng biết, đây chỉ là một giấc mộng mãi mãi không trở thành sự thật mà thôi.

Bây giờ tỉnh mộng, nàng cũng góp nhặt chút vàng bạc đủ để nàng chi tiêu cả đời.

Chẳng bằng thừa dịp hầu phu nhân chính thất còn chưa đến, nàng sớm rút lui. Nơi này hầu gia còn chưa đề phòng, nàng có thể thuận lợi đem tiền bạc này đi, sau đó sống cuộc sống mai danh ẩn tích, vậy chẳng phải đẹp quá sao?

Sau khi quyết định xong như thế, phần u sầu trong lòng Hương Vũ lại phai nhạt không ít.

Nhưng mà nàng muốn rời khỏi hầu gia như thế sao...

Nàng nhớ dáng vẻ cười lên của hầu gia, ngài ấy hiếm khi cười, nhưng lâu lâu trong mắt mang ý cười, nụ cười kia giống như mặt trời ngày xuân rực rỡ, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy trong lòng thích thú.

Nàng không nỡ cứ rời đi như thế.

Rốt cuộc trong lòng nàng vẫn có một suy nghĩ, một suy nghĩ chỉ dám dằn xuống đáy lòng, không dám suy nghĩ lộ liễu chứ đừng nói chi nói ra miệng.

Nếu đã muốn rời đi, nàng cảm thấy mình có thể liều mạng không cần mặt mũi mà hỏi một chút.

Hỏi hắn, trong lòng hắn rốt cuộc có suy nghĩ thế nào.

***

Hương Vũ đã quyết định chủ ý này nên muốn tìm một cơ hội.

Nhưng mà ai biết sau đó xảy ra rát nhiều chuyện nên cũng không có cơ hội này.

Đầu tiên là Bác Viễn hầu đến phủ Định Viễn hầu bái phỏng, Hương Vũ là nữ quyến duy nhất nên đành phải ra tiếp đón cả nhà Bác Viễn hầu lần nữa.

Chính nàng cũng xem như thoải mái hào phóng, như khi nhìn thấy phu nhân Bác Viễn hầu cao quý và thiên kim hầu phủ tú mỹ văn nhã sau lưng phu nhân kia, trong lòng nàng cũng có vài phần khó chịu.

Nàng nghĩ, dù cho người khác có vẻ tôn kính nàng nhưng thật ra trong đáy lòng họ biết nàng có thân phận gì.

Xuất thân là người đê tiện thì giống ngọn hoa tường vi bò lên trên đầu tường, nhìn như cao cao tại thượng nhưng thật ra đều bởi vì phụ thuộc về đại thụ trên vách cao thôi. Một khi không có đại thụ vách cao làm chỗ dựa, thì chẳng phải vẫn là dây leo yếu đuối bất lực rơi trên mặt đất hóa thành bùn xuân mặc cho người chà đạp.

Trong lòng nàng càng biết rõ nàng phải làm gì, qua mấy ngày, nàng lại để Thu Nương dặn dò Trần Du Đông giúp nàng mang chút tiền bạc, đồ trang sức len lén đưa ra ngoài.

Đến ngày hôm đó, rốt cuộc cả nhà Bác Viễn hầu cũng rời đi, mà cuối cùng nàng cũng chờ được hầu gia tới phòng của nàng.

Lúc này đã vào cuối thu, mưa thu như sợi thô, cỏ cây trên hành lang đều lộ vẻ tươi mới. Trong viện cũng không có ai, rất yên tĩnh, chỉ lâu lâu lá rụng thưa thớt theo cơn gió lạnh lẽo bay vào trong viện. Chiếc lá khẽ xoay vòng một cách, rơi vào trên bàn đá xanh trơn bóng ướt át.

Bên giàn hoa ngoài song cửa sổ trồng vài nhánh hoa cúc vẫn nở hoa xinh đẹp, trong cơn mưa bụi đó vẫn nở chói lọi như như sương như sa, tản ra mùi hương thoang thoảng tràn đầy phòng.

Bởi vì Hương Vũ sợ lạnh, trên mặt đất trong phòng đạ đặt lò sưởi từ sớm. Hương Vũ chỉ mặc áo trong mỏng manh, cứ thể nhẹ nhàng bọc lấy thân thể uyển chuyển.

Mấy ngày nay hầu gia bận bịu, bận đến mức không tới được, điều này khiến cho Hương Vũ càng hiểu rõ tình cảnh của mình.

Lúc Hoắc Quân Thanh bước vào phòng này thì đã mấy ngày sau, Hương Vũ nhu thuận đi đến giúp hắn cởi giày, hầu hạ  hắn đổi áo bào tím.

"Trông nàng hơi gầy một chút." Mấy ngày nay, hoàng thượng vẫn dây dưa ở hầu phủ không đi, trái lại khiến cho hắn cũng không tiện đến nơi này của Hương Vũ.

Người kia có bản tính thế nào hắn hiểu rõ, với nhan sắc này của Hương Vũ, nếu người kia nhìn thấy sợ sẽ gây ra thị phi. Cho nên vì muốn tránh hoàng thượng chú ý tới, hắn quyết định không tới.

"Thiếp thân nhớ hầu gia, nhớ đến trà không uống cơm không ăn, đương nhiên là gầy rồi." Hương Vũ cụp mi mắt, khẽ nói như thế.

Giọng nói của nàng dịu dàng, nghe được khiến cho lòng người sinh rất nhiều thương yêu. Lúc hắn ngước mắt nhìn sang đã thấy da thịt như tuyết, người còn gầy hơn hoa, lông mày tinh tế tỉ mỉ rủ từ bên tai xuống đặc biệt nhu thuận.

Hắn vươn tay ra ôm nàng vào trong ngực.

Lúc đầu ngón tay chạm đến nơi mềm mại ấm áp của nàng, hắn lại nhớ đến chuyện mấy ngày trước gặp qua thiên kim của Bác Viễn hầu kia.

Dù cho năm đó tổ tiên hứa hôn, cũng không khiến hắn có bất cứ sự hào hứng nào. Nếu như thật sự lấy nàng ta về cũng chỉ bày biện ở đó.

"Hầu gia..." Thân thể mềm mại khẽ động trong ngực hắn, điều này khiến hắn càng động tình không thể ngăn cản.

Bên ngoài mưa gió lạnh lẽo càng lớn hơn trước, giọt mưa tí tách tí tách đập vào song cửa sổ, cơn lạnh lẽo ẩm ướt ập tới. Hương Vũ vốn sợ lạnh nhưng lại bị hầu gia ôm vào trong ngực, từng chiếc hôn nặng nề hạ xuống, từng tia từng tia ấm áp quấn lấy nàng, để thân thể nàng nóng lên. Cuối cùng nàng biến thành một vũng nước, cứ thế hòa tan với hắn.

Đợi cho cơn mưa thu ngừng lại đã là sau nửa đêm.

Nếu là ngày xưa, chắc chắn Hương Vũ sẽ vô cùng mệt mỏi không nói được gì. Nhưng hôm nay nàng lại cố chống đỡ thân thể, mềm nhũn dựa vào người hầu gia, dùng đầu ngón tay của mình vẽ lên lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh của hắn.

Đương nhiên hắn cảm thấy nàng hơi nghịch ngợm nên dùng tay nắm chặt tay nàng.

Nàng lại thừa dịp chơi đùa ngón tay của hắn.

Ngón tay nam tử thon dài ưu nhã, đây là ngón tay tôn quý lại bị nàng nắm trong tay tùy tiện trêu chọc.

Hương Vũ nghĩ chỉ có giờ phút này nàng mới phát giác được nam nhân này thuộc về nàng, hoàn toàn thuộc về nàng. Nàng và hắn không bị thân phận địa vị, cũng không bị dòng dõi xuất thân ngăn cản, nàng có thể dùng tất cả sức lực để ôm hắn.

"Hầu gia, ngày trước... Ngài nghĩ tới tương lai sao?" Tay nàng chỉ khẽ trêu chọc, như vô tình hỏi vậy.

"Tương lai?" Hoắc Quân Thanh lười biếng híp mắt, hắn vô cùng thoải mái, ao ước lâu như thế cuối cùng hôm nay cũng được ăn no rồi.

"Ừm... Tuổi của hầu gia cũng không nhỏ nữa, chẳng lẽ không muốn cưới phu nhân?" Hương Vũ cố gắng tùy ý hỏi như thế.

Hoắc Quân Thanh nghe nói như thế lại trầm mặc.

Đúng thật là hắn không nghĩ tới chuyện cưới phu nhân.

Việc hôn sự với Bác Viễn hầu là trưởng bối năm đó đã chết hứa hẹn, bây giờ phải nghĩ cách mới được.

Hương Vũ nghe thế thì lập tức hiểu rõ.

Những lời đồn bên ngoài kia là thật, chỉ là hầu gia không muốn nhắc tới thôi, hoặc là không muốn nói rõ với nàng.

Nàng nhẹ nhàng trêu chọc đầu ngón tay hắn, lại nói: "Hầu gia... Tương lai ngài lấy vợ sinh con, nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư cho ngài, ngài cảm thấy đúng là..."

Hoắc Quân Thanh nghe lời này lại vô cùng khó chịu.

Hắn lại cầm tay nàng: "Đoán mò gì thế, bây giờ bản hầu đã có một đôi nam nữ, đã nếm hết nỗi khổ làm cha, đời này không muốn nữa."

Hương Vũ lại cảm thấy hơi bất ngờ, sau khi bất ngờ thì cũng đã hiểu.

Ngài ấy đã có một đôi nam nữ, không muốn cũng hợp tình hợp lý.

Về phần Thu Nương nói, dựa vào việc sinh một nam hay một nữ để củng cố địa vị bên cạnh hầu gia, chỉ sợ là nàng si tâm nằm mơ rồi.

Hương Vũ cũng không có gì để trông chờ nữa, có thể không hề vương vấn mà rời đi.

Nàng áp mặt mình vào lồng ngực hầu gia, lại dùng cánh tay nàng ôm lấy hầu gia, khẽ nói: "Hầu gia, ngài lại yêu thương thiếp thân một chút đi."

Giọng nói của nàng đàn cổ lên dây, như khóc như kể, trầm thấp dịu dàng.

Hoắc Quân Thanh lại bị nàng dụ dỗ đến động tình, lập tức ánh mắt trở nên thâm sâu, xoay người đè nàng xuống.