[CHƯƠNG 73.5]

Ngày hôm sau, An An khai giảng.

Bé cưng mới sáng sớm đã uể oải, ỉu xìu trông rất không vui, lúc ngồi trên bàn cơm còn chỉ vào ngực mình nói: "Mẹ ơi, con khó chịu quá."

Chọc cho Giang Nhu và Lê Tiêu cười như được mùa.

Lê Tiêu còn cố ý nói: "Đi học sẽ không khó chịu nữa."

Thấy chiêu này không dùng được, cục cưng khịt mũi một tiếng.

Mặc kệ An An có ăn vạ thế nào, Lê Tiêu và Giang Nhu vẫn đưa con gái đến nhà trẻ, sau đó Lê Tiêu lại đưa Giang Nhu đến trường. Giang Nhu đã thi vượt qua bài thi viết để học lên thạc sĩ, mấy hôm trước đã liên hệ với một đàn chị cùng chuyên ngành, đàn chị đã giúp tìm một số tư liệu hữu ích, hôm nay sẽ bắt đầu học.

Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nhu nghiêm túc chuẩn bị phỏng vấn.

Lê Tiêu cũng bắt đầu bận rộn, mảnh đất ở Ngân Sơn năm ngoái đang được xây dựng, mặc dù Lê Tiêu đã nói trong năm nay sẽ xây công ty, nhưng thật ra hắn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ năm ngoái. Đầu năm mới, sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, toàn bộ thành viên chủ chốt của công ty sẽ chuyển đến tòa nhà ở Ngân Sơn, Quảng Mậu.

Toàn bộ tòa nhà cao ba mươi ba tầng, bảy tầng trên cùng là trụ sở chính của Mười Hai Con Giáp và một tầng cho Phó Phi, những tầng còn lại đều để cho thuê.

Phòng làm việc của Lê Tiêu nằm ở tầng cao nhất, trang trí vô cùng xa hoa, ba mặt của căn phòng là cửa sổ sát đất đón ánh sáng mặt trời, cho nên cả phòng làm việc lúc nào cũng sáng sủa, đứng ngay cửa sổ sát đất dường như có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc trong thành phố.

Phòng làm việc của hắn chia thành khu làm việc, khu tiếp khách và khu nghỉ ngơi, khu nghỉ ngơi là một căn phòng có giường và phòng tắm, là do lúc trước Giang Nhu thuận miệng nói nếu hắn mở công ty thì có thể thiết kế phòng làm việc giống như vậy, đến lúc đó cô và An An ghé chơi, nếu có mệt mỏi thì có thể vào đó ngủ một giấc.

Không nghĩ tới Lê Tiêu lại nghe lọt tai rồi yêu cầu người ta xây như vậy.

Xây dựng xong xuôi hồi cuối năm ngoái, để trống một hai tháng, sau khi Lê Tiêu cho người xử lý Formaldehyde xong thì liền cho mọi người chuyển vào.

Ban lãnh đạo trong xưởng hầu như không thay đổi, chỉ là sửa lại chức vụ, bởi vì hiện tại là công ty, phương thức vận hành không giống nhà xưởng, nhu cầu nhân lực lại cấp bách, cho nên gần đây bắt đầu nhận rất nhiều người, Lê Tiêu đã giao cho Chu Kiến và cấp dưới xử lý chuyện này.

Hắn thì mở cuộc họp để định ra lộ trình phát triển cho năm mới, chỗ nào cần phải đổi mới sáng tạo, chỗ nào có thể mở rộng, tất cả đều phải được mọi người cùng nhau thảo luận.

Bận rộn cho đến tháng năm, sau khi phỏng vấn của Giang Nhu kết thúc, Lê Tiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Giang Nhu sẽ đưa An An đến đây tìm hắn, cho nên Lê Tiêu muốn xong việc sớm để buổi chiều có thể về sớm.

Họp xong, Lê Tiêu vừa trở về phòng làm việc không bao lâu, bên ngoài đã có người gõ cửa, hắn đang lật xem bản vẽ do bộ phận thiết kế mới gửi đến, nói thẳng: "Vào đi."

Diêu Thi Lăng ngoài cửa nghe vậy khẽ mỉm cười rồi cầm tài liệu bước vào.

Sau khi vào trong, cô ta theo bản năng liếc mắt một vòng khắp phòng, nhìn phòng làm việc trang trí xa hoa, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng, lại nhìn người đàn ông đẹp trai cúi đầu ngồi trước bàn làm việc, trong mắt cô ta lộ ra vẻ mê muội.

Người đàn ông này không chỉ có vẻ bề ngoài mà năng lực và địa vị cũng rất xuất sắc không thể nghi ngờ.

Diêu Thi Lăng đi từng bước một tới gần người kia, sau khi tới trước bàn làm việc, cô ta đưa tài liệu trong tay qua: "Chủ tịch, đây là tài liệu giám đốc Chu bảo tôi đem tới."

Lê Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng: "Cứ để đó là được."

Diêu Thi Lăng đặt tài liệu xuống, thấy hắn không có động tác khác, cô ta suy nghĩ rồi nói: "Chủ tịch, anh có còn dặn dò gì nữa không?"

"Không có, đi ra ngoài đi."

Lê Tiêu nhíu mày lấy ra một bản vẽ, cảm thấy bản vẽ này có hơi quen mắt.