[CHƯƠNG 73.6]

Diêu Thi Lăng không đi, mà là tiến lên một bước dựa vào bàn nghiêng đầu nhìn hắn, môi đỏ hơi nhếch lên, ánh mắt giống như móc câu.

Lê Tiêu dường như nhận ra có gì đó, hắn theo bản năng ngẩng nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy người phụ nữ đó nghiêng người về phía hắn, tay còn di chuyển về phía hắn.

Hắn ngay lập tức sầm mặt, lạnh giọng hỏi: "Còn có việc gì? Không có việc gì thì lập tức đi ra ngoài."

Diêu Thi Lăng không hề sợ hãi, còn cười nói: "Chủ tịch, anh không nhớ em sao? Mẹ kế của em là Trang Tình, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện."

Lê Tiêu vừa nghe đến cái tên Trang Tình liền thấy chán ghét, ánh mắt tức khắc lạnh lẽo, dứt khoát quát lớn: "Cô không hiểu tiếng người sao? Đi ra ngoài!"

Hoàn toàn không có ý muốn liên quan gì đến cô ta.

Diêu Thi Lăng sửng sốt, không nghĩ tới cô ta đã nói bản thân là ai mà thái độ của hắn vẫn kém như vậy. Không muốn gây thêm rắc rối, cô ta cười cười đứng thẳng dậy, vuốt một bên tóc dài, giọng điệu làm nũng: "Được rồi, em đi ra ngoài là được rồi, em chỉ thấy chủ tịch quen mắt nên mới muốn đến chào hỏi, chủ tịch tiếp tục làm việc đi, gặp lại sau."

Nói xong lắc mông muốn đi.

Thấy cô ta sắp rời đi, Lê Tiêu đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Đứng lại."

Diêu Thi Lăng vừa nghe liền vui vẻ, cho rằng Lê Tiêu nhớ đến mình, đang muốn xoay người lại nói chuyện thì đã nghe Lê Tiêu hỏi: "Lúc nãy cô nói là Chu Kiến bảo cô đem tài liệu tới?"

Diêu Thi Lăng xoay đầu lại cười nói: "Đúng vậy, bây giờ em là trợ lý cho giám đốc Chu Kiến."

Cô ta biết Lê Tiêu và Chu Kiến có quan hệ tốt, cho nên quyết định xuống tay ở chỗ Chu Kiến trước.

Lê Tiêu nhíu mày sâu hơn, nhớ đến mấy hôm trước Chu Kiến nói hắn vừa tuyển được một trợ lý rất lợi hại, giúp hắn giải quyết được rất nhiều vấn đề, lúc ấy Lê Tiêu cũng không để trong lòng, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại là Diêu Thi Lăng.

Trong lòng không kìm nén được sự chán ghét, hắn dứt khoát gọi điện thoại kêu Chu Kiến tới.

Chu Kiến rất nhanh đã đẩy cửa bước vào, hắn kinh ngạc khi thấy Diêu Thi Lăng cũng ở đây, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà là quay đầu nhìn về phía Lê Tiêu, hỏi: "Anh, có chuyện gì sao?"

Lê Tiêu lạnh giọng hỏi hắn: "Cô ta là trợ lý của chú sao?"

Không đợi Chu Kiến gật đầu, Lê Tiêu nói thẳng: "Để cô ta cầm tiền lương tháng này rồi nghỉ đi."

Nói xong lại một lần nữa cúi đầu: "Được rồi, hai người có thể đi ra ngoài."

Diêu Thi Lăng nghe xong, vô cùng bất mãn hỏi: "Tại sao chứ? Em đâu có làm gì sai…"

Lê Tiêu ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén giống như có thể ngay lập tức nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cô ta. Sắc mặt Diêu Thi Lăng khẽ thay đổi, cô ta không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, có cảm giác mọi tâm tư nhỏ nhặt của bản thân đều bị hắn nhìn thấu.

Chu Kiến thấy thế cũng hỏi: "Có chuyện gì vậy anh? Hiện tại công ty đang thiếu người mà, Tiểu Diêu là du học sinh về nước, rất thông thạo tiếng Anh, có thể giúp chúng ta rất nhiều việc."

Diêu Thi Lăng nghe Chu Kiến nói vậy, đắc ý khoanh tay trước ngực nhìn về phía Lê Tiêu, hiện nay trong nước không có nhiều người giỏi tiếng Anh, du học sinh từ nước ngoài trở về như cô ta cho dù là đi đâu cũng có thể tìm được công việc tốt.

Nếu không phải vì Lê Tiêu, sao cô ta lại có thể đến nơi này?

Nhưng cũng lo lắng Lê Tiêu sẽ tức giận thật sự đuổi mình đi, Diêu Thi Lăng kéo áo Chu Kiến: "Giám đốc, anh lựa lời mà nói với chủ tịch, em thật sự không có ý gì khác, chỉ là thấy anh ấy trông quen mắt nên mới muốn chào hỏi."

Lê Tiêu không quan tâm cô ta, hắn chỉ nhìn về phía Chu Kiến.

Chu Kiến còn đang nói: "Anh, Tiểu Diêu là một trong những sinh viên giỏi hàng đầu, công ty chúng ta thiếu người tài như vậy, không phải anh nói sau này sản phẩm của chúng ta còn phải bán sang nước ngoài sao? Đúng lúc cô ấy đã sống ở nước ngoài được mấy năm, rất quen thuộc với thị trường nước ngoài, so ra chị dâu còn kém hơn cô ấy ở điểm này, nếu cô ấy có chỗ nào không tốt, anh cũng đừng nóng giận, quay về em sẽ chỉ bảo lại cô ấy."

"Cô ấy sống ở nước ngoài đã lâu cho nên tính cách tương đối cởi mở, nhưng cô ấy là một cô gái tốt, mấy hôm nay đã giúp đỡ cho rất nhiều người."

Lê Tiêu bình tĩnh nhìn Chu Kiến.

Chu Kiến có hơi mất tự nhiên khi đối diện với ánh mắt của Lê Tiêu, hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh, làm sao vậy?"

Lê Tiêu không muốn làm cho quan hệ anh em kết nghĩa trở nên quá khó coi, càng không muốn tranh cãi với Chu Kiến trước mặt người phụ nữ này, hắn im lặng trong chốc lát, sau đó để hai người họ đi ra ngoài.

Xem như buông tha cho bọn họ.

Chu Kiến hơi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, Lê Tiêu đột nhiên nhìn theo bóng lưng hắn rồi nói một câu: "Chu Kiến, chú là người đã có gia đình, đừng làm anh phải thất vọng."

Chu Kiến khựng lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Sẽ không đâu, anh, lòng em hiểu rõ."

"Vậy là tốt rồi."