Chương 219

“Ngươi nói không sai”, người đàn ông râu quai nón gật đầu, ánh mắt nhìn Mục Long thêm phần tán thưởng.

“Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc chính là bí địa của tông môn, trong đó có “Loạn Tâm Ma Lâm”, “Uy Mục Huyền phong”, “hồ Bảo Khí Linh Quang”, khắp nơi đều ẩn giấu huyền cơ. Ý của bổn tọa là muốn hai người các người vào Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc, dùng tỷ thí để quyết định cao thấp!”, ông ta nói.

“Khảo sát tư chất sao? Con lươn ngàn năm ta… À, Hoàng Thiện ta đứng thứ tám trong bảng Sơn Hà, luận tư chất, há lại sợ ngươi? Mục Long, ngươi có dám không? Nếu ngươi không dám thì quỳ xuống dập đầu mấy cái luôn giờ đi, tránh phải xấu mặt”, Hoàng Thiện khiêu khích.

Nghe vậy, Mục Long cười lạnh: “Đứng thứ tám trong bảng Sơn Hà, chẳng lẽ chỉ biết kế khích tướng vụng về này thôi sao? Không phải là khảo sát tư chất à? Có gì mà không dám?”

“Nhưng nếu đã phân cao thấp thì phải có một lời giải thích, bằng không khó mà khiến người ta tin phục được”, Mục Long nói xong, nhìn Hoàng Thiện thật sâu.

“Đương nhiên rồi, dù ngươi không nhắc, ta cũng phải nói. Nếu ngươi đắc tội ta, tất nhiên ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật lớn. Nếu ngươi thua, ngươi phải tự phế hai tay mình. Có dám cược không?”, trong mắt Hoàng Thiện lộ ra vẻ độc ác, hắn ta cười gằn nói.

“Lỡ ngươi thua thì sao?”, Mục Long nghiền ngẫm nói.

“Buồn cười, dựa vào tư chất của ta, há lại thua ngươi? Cũng được, nếu ta thua, ta cũng tự chặt một cánh tay, được không?”, Hoàng Thiện trả lời qua loa.

“Không không không…”, Mục Long nghe vậy chỉ lắc đầu cười: “Ta cũng không thích ăn lươn, lấy tay ngươi làm gì chứ?”

“Ngươi….”

Nghe Mục Long nói vậy, Hoàng Thiện lập tức nghẹn lời, mặt đỏ lên. Hắn ta phẫn hận nói: “Vậy ngươi nói đi, muốn thế nào?”

“Nếu ngươi thua thì phải đồng ý với ta, trong một khoảng thời gian, không được đi vào Tụ Linh tháp. Khoảng thời gian ấy, tạm thời lấy một vạn năm làm giới hạn”, Mục Long bình tĩnh nói.

Hắn nói xong, ngay cả người đàn ông râu quai nón bên cạnh cũng giật mình.

Đùa gì vậy? Một vạn năm? E là xương cũng mục rồi. Rõ ràng Mục Long muốn nhân cơ hội này cắt đứt con đường tu hành của Hoàng Thiện mà, không thể nói là không ác được.

Đối với đệ tử bảng Sơn Hà, Tụ Linh tháp có ý nghĩa vô cùng to lớn, vì bọn họ đều là thiên tài, có nhu cầu rất cao về linh khí. Nơi như vậy, căn bản không thể nào thỏa mãn nhu cầu tu hành.

Hôm nay, Mục Long muốn Hoàng Thiện không vào Tụ Linh tháp trong vòng một vạn năm, có thể tưởng tượng được hắn có ý gì.

Sắc mặt Hoàng Thiện thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên âm trầm. Hắn ta nhìn chằm chằm Mục Long, nói: “Được, ta hứa với ngươi. Nếu ta thắng, ngươi tự phế hai cánh tay, nếu ngươi thắng, sau này…. Trong vòng một vạn năm, ta sẽ không bước vào Tụ Linh tháp nửa bước”.

“Chuyện này, xin tiền bối làm chứng, tránh để Mục Long chơi xấu”, Hoàng Thiện nói xong, lại thỉnh cầu nam tử để râu quai nón.

“Chuyện này là đề nghị của ta, khi đó ta sẽ tự làm chứng. Đã vậy, hai ngươi đều giải tán đi, hai ngày sau quyết định cao thấp ở Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc!”, giọng người đàn ông râu quai nón lần nữa trở nên uy nghiêm. Sau đó, ông ta dần dần biến mất.

“Cung tiễn tiền bối”, mấy người hành lễ.