Chương 220

Hoàng Thiện mặt đầy hung ác nhìn Mục Long, cười lạnh nói: “Mục Long, xem ra ngươi thực sự là thiếu niên vô tri. Từ nhỏ ta đã có nhiều cơ duyên, thứ người như ngươi, có lẽ cả đời cũng sẽ không hiểu. Rửa sạch hai tay ngươi rồi chờ đi, hai ngày sau, chúng sẽ không thuộc về ngươi nữa!”

Hoàng Thiện nói xong, mang theo Triệu Cuồng Phong và hai người khác nghênh ngang rời đi, vô cùng phách lối.

Thấy vậy, khóe miệng Mục Long lộ ra nụ cười khinh thường, chậm rãi nói: “Cơ duyên sao? Ai mà không có chứ?”

Sau đó, hắn mở mật thất ra tiến vào, đóng kín cấm chế, bắt đầu tu hành.

Mật thất này hợp với một đạo linh mạch dưới đất, linh khí trong đó uyển chuyển như nước chảy, lại cuộn trào mãnh liệt.

Trong lòng phấn chấn, cơ thể Mục Long cũng như hoang mạc khô hạn ngàn năm, tùy ý tham lam hấp thụ.

Hắn thúc giục huyết mạch Thao Thiết của bản thân, uy lực phệ chủng bị ép đến tận cùng. Tốc độ như thế có thể dùng câu ‘trâu uống nước, cá voi hút nước’ để hình dung cũng không quá đáng. Một lượng lớn linh lực liên miên tràn vào cơ thể Mục Long.

Dưới ý nghĩa sâu xa của Kinh Tạo Hóa Thiên yêu, lưu chuyển khắp các kinh mạch khiếu huyệt toàn thân, cuối cùng hóa thành một chân nguyên màu vàng.

Mục Long đắm chìm trong trạng thái tu luyện huyền diệu này, điên cuồng chiếm đoạt linh khí, bất tri bất giác đã đến nửa ngày sau.

Trong cơ thể hắn có hai luồng nước xoáy màu vàng, giống như tinh hệ màu vàng bị thu nhỏ vô số lần, trong đó tràn đầy chân nguyên mạnh mẽ, không ngừng vận chuyển. Đó cũng là huyền cung của Mục Long.

Con đường tu hành huyền diệu khó giải thích được, Thoái Phàm cảnh, cuối cùng là người, chỉ có Tích Cung cảnh, mới có tư cách được gọi là tu sĩ, chính thức bước vào con đường tu hành.

Trong cơ thể người có chín gông xiềng Tiên Thiên phong tỏa tạo hóa, mà cảnh giới Bích Cung thông qua ý niệm của bản thân để phá vỡ gông xiềng của thân xác, bước kế tiếp là mở huyền cung, thân xác thông suốt huyền diệu.

Số lượng huyền cung được mở ra càng nhiều, thực lực sẽ càng mạnh, chân nguyên cuồn cuộn, tẩm bổ khí huyết, tăng cường thân xác.

Nhưng tương tự, khi thân xác không ngừng mạnh lên, gông xiềng Tiên Thiên trong cơ thể cũng sẽ trở nên vô cùng kiên cố, hơn nữa gần như tăng lên như bậc cầu thang.

Mà bây giờ bên cạnh nhị phương huyền cung trong cơ thể của Mục Long lại có một chút ánh sáng vàng đang không ngừng lấp lóe, ý niệm của Mục Long đều tập trung ở nơi đó.

Bởi vì hắn muốn mở ra huyền cung thứ ba, phải đối mặt với gông xiềng thứ ba, còn kiên cố và khó khăn hơn hai gông xiềng trước đó.

Hơn nữa thân xác của hắn vốn đã mạnh rồi, cho nên gông xiềng cũng kiên cố gấp tu sĩ tầm thường không biết bao nhiêu lần, lúc trước mở huyền cung toàn nhờ mượn chiến ý mạnh mẽ trong trận chiến khi đó, thừa thế xông phá gông xiềng, cách này không chỉ nguy hiểm hơn nữa chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.

Bây giờ hắn cũng không phải đang ở trong trạng thái chiến đấu, muốn dựa vào ý niệm của bản thân để mở huyền cung thứ ba, có thể tưởng tượng ra được nó khó khăn thế nào!

Lúc này, Mục Long cảm nhận được gông xiềng Tiên Thiên trong cơ thể vô cùng rõ ràng, hắn tụ tập tất cả ý niệm, dùng hết toàn lực, không ngừng tấn công vào gông xiềng thứ ba.

Tu hành vốn dĩ là việc đi ngược với ý trời, cướp đoạt mạng sống với ông trời, gông xiềng này chính là gông cùm xiềng xích của trời!

Toàn bộ sinh linh từ khi ra đời đã phải đeo gông xiềng đi lại giữa trời đất, mà chỉ có người phá vỡ được gông xiềng mới có thể đi được càng xa, càng dài.