Chương 238

Ban đầu kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm là ba trăm sáu mươi hai bước, hiện tại đã lên đến ba trăm sáu mươi tư, độ khó còn cao hơn.

Nhưng ngay sau đó, họ nhận ra những gì mình quở trách Mục Long đều trúng hết, không trật phát nào.

“Ta đã nói rồi, con lươn có lươn mấy cũng là một con cá thôi chứ không thành chân long nổi”, Mục Long liếc nhìn Hoàng Thiện trong chiếc áo bào vàng nói như móc xỉa, rồi mỉm cười bước vào Loạn Tâm Ma Lâm.

Tuổi trẻ ngông cuồng là điều không thể tránh khỏi, nhưng muốn kiêu ngạo thì cần phải có đủ tư cách, đối với lời nói hết sức ngông cuồng của Mục Long, kỳ thật mọi người cũng không coi trọng.

Mặc dù hắn từng đánh bại Giang Thiên Vũ trên Sinh Tử đài, giành được vị trí thứ mười hai trên bảng Sơn Hà, nhưng như vậy thì sao chứ?

Mười vị trí đầu tiên trên bảng Sơn Hà, những đệ tử bình thường không thể nào sánh bằng, mà Hoàng Thiện lại đứng vị trí thứ tám, bây giờ dùng thực lực của bản thân, đuổi kịp kỷ lục của Sở Tuỳ Duyên, người đứng thứ nhất trên bảng Sơn Hà trong Loạn Tâm Ma Lâm.

Chính vì điều này mà làm cho người ta cảm thấy Hoàng Thiện còn mạnh hơn một vài người đứng trước hắn ta trên bảng Sơn Hà.

Thế nhưng, ngay khi Mục Long bước vào Loạn Tâm Ma Lâm, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì khi tiến vào Loạn Tâm Ma Lâm, Mục Long trực tiếp chạy nhanh, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng vọt vào bên trong.

Chớp mắt, hắn đã đi được hơn một trăm bước.

“Cái gì?”

“Điều này sao có thể xảy ra? Có phải mắt của ta có vấn đề rồi không?”, có người dụi dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì Mục Long đã đi được hơn hai trăm bước.

“Bên trong Loạn Tâm Ma Lâm, thật sự có thể chạy được sao?”, trên mặt các nhân vật thiên kiêu trong nội môn cùng các đại linh phong tràn đầy vẻ mông lung, bọn họ hỏi sư phụ của mình.

“Khụ khụ, trên lý thuyết thì…vẫn có thể, nhưng để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên từng bước tiến vào, điểm này giống như là tu hành, phải xây dựng trụ cột vững chắc trước, hành động của cái tên kia, không thể thực hiện theo…”

Một vị trưởng bối ra vẻ thâm sâu khó lường, nhưng thực tế là ông ta đang âm thầm lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Ta cũng chưa từng chạy vào đó như vậy, mấy trăm năm tu đạo, ta chưa từng thấy có người nào dám chạy trong Loạn Tâm Ma Lâm, hành động này không phải là đang tự tìm đường chết sao?”

Một lúc sau, Mục Long dần dần thả chậm tốc độ, nhưng vẫn còn rất nhanh, đã sắp vượt qua ba trăm bước.

Chớp mắt, ba trăm ba mươi bước, ba trăm sáu mươi bước.

Mọi người cảm thấy hoàn toàn choáng váng, đã đến ba trăm sáu mươi bước mà vẫn nín thở như trước, điều này sao có thể xảy ra?

Dựa theo tốc độ này, sợ là Mục Long sẽ phá được kỷ lục.

Kết quả là hắn không chút trì hoãn, cho dù đã bước đến điểm kỷ lục trước đó là ba trăm sáu mươi tư bước, Mục Long cũng không dừng lại chút nào, trong nháy mắt, bóng dáng đã lập tức lao lên.

Bốn trăm bước!

“Ôi trời ơi…”

“Rốt cuộc hắn là quái vật phương nào?”

“Như vậy vẫn còn là con người sao?”