Chương 239

“Đây quả thực chính là yêu nghiệt mà!”

“Không đúng, đây là cầm thú, là súc sinh, quả thực không theo lẽ thường mà!”

Mọi người nhìn vào bóng hình kia, sâu trong đáy lòng đều nhất thời xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, bọn họ đứng ở bên này, còn Mục Long đứng ở bên kia, dưới sự kích động, bọn họ phải mắng chửi vài câu thì mới cảm thấy tâm trạng của mình được cân bằng đôi chút.

“Mau nhìn kìa, hắn vẫn chưa dừng lại!”, có người kinh ngạc la lên, Mục Long đã đi được năm trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm, không đúng, là chạy được năm trăm bước mới phải!

“Năm trăm bước, hắn muốn làm gì?”

“Trình độ này thật sự là không tồi, năm trăm bước, sợ là nhóm đệ tử đời sau nhìn thấy con số này cũng phải tuyệt vọng!”

“Mục Long, ta khuyên ngươi nên có lương tâm một chút, để lại đường sống cho các đệ tử đời sau, làm như thế này rất dễ bị người ta phỉ nhổ”, trong đám người, âm thanh kinh hãi nổi lên bốn phía, một màn này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ.

“Đã sắp được sáu trăm bước rồi, tại sao hắn còn chưa dừng lại, rốt cuộc thì hắn muốn làm gì?”

“Chẳng lẽ hắn muốn đi được tám trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm sao?”, bỗng nhiên có người thốt lên một câu như thế, kết quả là bị một đệ tử trên bảng Sơn Hà đứng ở bên cạnh tát bay.

“Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, vừa rồi người nói hắn chạy vào trong đó cũng là ngươi, để cho hắn phá được kỷ lục cũng là ngươi, nếu như hắn thực sự đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm, ông đây sẽ giết ngươi đầu tiên…”

“Đúng là ức hiếp người quá đáng…”, có người tức giận bất bình.

Đám nhân vật lớn trong tông môn cũng đứng ngồi không yên.

Bởi vì lúc này, Mục Long đã chạy được bảy trăm bước, tuy rằng không phải là chạy như điên giống lúc ban đầu, nhưng bước chân vẫn nhanh như trước.

“Tượng Vương đại nhân, nếu không thì ngài thử cẩn thận kiểm tra lại một phen xem sao, liệu có phải do nhiều năm sử dụng rồi, huyễn trận trong Loạn Tâm Ma Lâm đã mất đi tác dụng hay không?”, một vị phong chủ nói với Tượng Vương.

Mục Long đã chạy được hơn bảy trăm bước, thành tích này đủ để cho đệ tử nội môn của bọn họ nảy sinh ra bóng ma tâm lý, ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này.

Thế nhưng sau khi nghe được những lời này, Tượng Vương trừng mắt liếc người kia một cái, nói: “Huyễn trận trong Loạn Tâm Ma Lâm có linh mạch ngầm của Tiêu Dao Thần Tông bồi dưỡng, trước ngày khảo nghiệm, bổn tọa đã kiểm tra rồi, sao có thể mất đi tác dụng? Ta thấy là đầu ngươi mất đi tác dụng thì có, hay là ngươi nghi ngờ bổn tọa đã giở thủ đoạn gì?”

“Không có, không có, Tượng Vương đại nhân đừng hiểu lầm, vãn bối, vãn bối chỉ nói linh tinh thôi”, người đứng đầu một phong, nắm giữ truyền thừa nòng cốt của tông môn, vậy mà lại khúm na khúm núm trước mặt Tượng Vương, không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì tính cách của Tượng Vương, bọn họ đã từng được chứng kiến.

“Tượng Vương đại nhân trấn giữ Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, Loạn Tâm Ma Lâm này tất nhiên là không có vấn đề gì, theo ta thấy, là cái tên kia đang gian lận”, sau đó, lại có một vị phong chủ mở miệng nói.

Nhưng mà Tượng Vương nghe vậy thì khóe miệng lộ ra một nụ cười, không trả lời.

Thiên tài luôn gặp phải rất nhiều nghi ngờ, mà tình huống cụ thể của Mục Long, ông ta lại biết được rất rõ ràng.

Đạo tâm như ma, ngay cả tâm ma cũng không sợ thì những ảo giác này há lại có thể làm khiến hắn e ngại? Đây cũng là do Hoàng Thiện xui xẻo.