Chương 240

“Bảy trăm chín mươi bước!”

“Trong Loạn Tâm Ma Lâm tổng cộng chỉ có tám trăm bước, mà Mục Long vẫn chưa dừng lại, rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

“Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi xuyên qua Loạn Tâm Ma Lâm sao?”, trong đầu mọi người hiện lên một suy nghĩ khủng khiếp, nhất thời, ngay cả chính bản thân mình cũng bị suy đoán này làm cho hoảng sợ không nhẹ.

Đi xuyên qua Loạn Tâm Ma Lâm? Có thể sao?

Trước khi Mục Long bước vào Loạn Tâm Ma Lâm, nếu như có người hỏi bọn họ vấn đề này thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy người nọ là đồ ngu xuẩn, si tâm vọng tưởng.

Nhưng hiện giờ, đối mặt với một Mục Long có thể bước đi như bay trong Loạn Tâm Ma Lâm, trong lòng bọn họ cũng không có đáp án.

“Bảy trăm chín mươi lăm, bảy trăm chín mươi sáu…”, giờ phút này, bước chân của Mục Long mới chậm lại, dường như mỗi bước đi đều cực kỳ nặng nề, nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại.

Mãi cho đến…Bảy trăm chín mươi chín bước!

Mục Long dừng lại, trên mặt đầy vẻ do dự.

Bởi vì, ảo giác trước mắt khiến cho hắn khó mà lựa chọn

Ảo giác này không phải là núi đao biển lửa, cũng không phải là địa ngục băng tuyết, không có đau đớn, cũng không có sợ hãi, chỉ có sự lựa chọn.

Mẫu thân, phụ thân, ông nội của Mục Long, Viên Thiên Cương, Vân Kinh Hồng, còn có Triệu Linh Đan…vân vân, tất cả đều là những người thân thiết của Mục Long.

Bọn họ đang đứng ở đối diện với Mục Long, sau lưng chính là ngôi vị chỉ thuộc về kẻ mạnh.

Bọn họ cản trở con đường dẫn đến ngôi vị cường giả của Mục Long, giết chết bọn họ, Mục Long lập tức có thể trở thành cường giả, đi lên vương tọa, nếu không sẽ cứ như vậy chết đi.

“Tuy biết rằng tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh, những người này cũng đều là giả, nhưng cả đời này ta cũng không thể nào ra tay với những người mà mình quan tâm, bất kể là ảo ảnh, điều này vẫn không thể nào chối cãi”.

“Tám trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm quả thật là không tầm thường, thế nhưng Mục Long ta thất bại không phải bởi vì ngươi, mà là bởi vì chính bản thân ta không muốn!”, sâu trong Loạn Tâm Ma Lâm, Mục Long hét lên đầy giận dữ.

Sau đó, bên trong ảo ảnh, Mục Long lựa chọn tự sát.

Nhưng cũng chính vào lúc này, con đường phía trước lại mở ra.

Ở đó có một âm thanh truyền vào tai Mục Long.

“Nếu ngươi vì sự cường đại của bản thân mà không tiếc chém giết tất cả thì ngươi sẽ không có cơ hội bước đến một bước cuối cùng, bởi vì ngươi chính là tà ma, sự tồn tại của chính đạo mang ý nghĩa bảo vệ, bảo vệ bản thân, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ thiên hạ cùng muôn dân trăm họ!”

“Đã rất nhiều năm trôi qua, cuối cùng thì cũng có một người có thể đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm, đứa nhỏ, nhận lấy món quà của ta đi”, sau đó, một tia sáng biến mất trong cơ thể Mục Long, giống như chìm sâu xuống đáy biển, không tìm thấy tung tích.

Ầm ầm!

Bên trong Loạn Tâm Ma Lâm phát ra từng tiếng nổ chói tai, tiếp theo đó, ngàn vạn huyễn trận đều xuất hiện, từng vầng sáng chiếu rọi đất trời, huyền diệu khó lường.

Thế nhưng trong nháy mắt, ngàn vạn pháp trận này đều bị sụp đổ, giống như là chưa từng xuất hiện bao giờ.

Rừng cây, hoa cỏ, sương mù đều biến mất không thấy tăm hơi.