Huỳnh Minh Tuệ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Chợt nhớ lại buổi tối lãng mạn ở nhà hàng hơn bảy năm trước, Lâm Ân Tú đã âu yếm nhìn vào mắt cô mà nói:

“Chỉ cần em còn giữ chiếc nhẫn này, thì em có ở đâu, chị cũng tìm được, nếu còn giữ chiếc nhẫn này, dù có thế nào hai ta cũng sẽ tìm về bên nhau.”

Minh Tuệ đưa mắt nhìn xa xăm, thở dài một hơi:

“Sao chị mãi vẫn chưa về?”

Đã lâu lắm rồi, cô cũng chẳng khóc nữa, Minh Tuệ sợ mình yếu đuối mà gục ngã. Cô đã dành bao nhiêu thời gian để vực dậy bản thân mình? Minh Tuệ sợ một phút giây yếu lòng có thể làm vỡ tan mất bức tường thành vững chắc cô dựng nên.

Hai tay ôm lấy ngực, Minh Tuệ ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Bầu trời đêm ở thành phố xa lệ cũng khác biệt, ngước lên chỉ thấy ánh đèn của tòa nhà cao tầng, dường như chẳng thấy sao cũng chẳng thấy trăng.


Minh Tuệ chăm chú nhìn vào một điểm, mắt dường như bất động, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hình như có một ngôi sao băng vừa xẹt ngang trên bầu trời, Minh Tuệ không kịp nghĩ ngợi gì, một ước muốn chợt lóe lên trong đầu cô:

“Ước gì Ân Tú quay lại, ước cho cô và chị sống bên nhau đến tận lúc già.”

Minh Tuệ vừa thầm thì ước xong cũng là lúc ngôi sao biến mất, cô cười thầm chính mình vì sự ngây ngơ: “Mày đã già lắm rồi, sao lại còn tin vào mấy điều ước trẻ con như vậy chứ? Tỉnh mộng đi Minh Tuệ, chị mãi mãi chẳng về nữa đâu.”

Huỳnh Minh Tuệ tự bật cười khinh khi, đưa lon bia đã nguội, tan hết bọt nốc hết trong một hơi. Bia không còn lạnh, đắng ngắt, nhưng cũng chẳng đắng bằng cuộc đời của cô.

Ngày hôm sau, Minh Tuệ cả ngày chán chường chẳng muốn ra quán. Cô ngồi ở nhà bật laptop quan sát hoạt động ba quán nước của mình qua camera, sẵn tiện ngồi rà soát lại nguyên vật liệu chuẩn bị nhập một đơn hàng mới cho cả ba quán và chạy thêm đợt quảng cáo mới cho giáng sinh.

Việc kinh doanh quán mới ở Sài Gòn cũng cực kì thuận lợi, thời gian đầu có hơi lập chập do chưa quen thị trường, nhưng càng về sau, Minh Tuệ bỏ công nghiên cứu điều chỉnh lại cách quản lí cũng như maketting cho quán, vì thế quán ngày càng đi vào hoạt động tốt hơn.

Cô bỗng nhớ lại quán cơm bốn năm trước, có chút không nỡ, không biết giờ nó đổi chủ chưa, người ta buôn bán có tốt không? Hay cô chủ đất đã thu nó về mất rồi.

Minh Tuệ sau này dường như cũng bớt lo lắng hơn về quán mới. Cô lại có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể không thường xuyên ở quán trực tiếp chỉ đạo mà đơn giản chỉ là quản lí qua laptop.

Nhưng như thể vẫn cảm thấy chưa đủ, cô muốn mở thêm một chi nhánh nữa và bắt đầu suy nghĩ đến việc cho sang nhượng thương hiệu.

Nhưng mở ở đâu? Tỉnh X hay Sài Gòn? Minh Tuệ trầm ngâm suy nghĩ, rồi dường như có một nơi nào đó chợt lóe lên trong đầu cô.

Lâm Ân Tú từng nói chị thích nơi đó, chị muốn cùng cô sau này mua nhà và cùng sống bên nhau đến cuối đời. Một nơi xa tỉnh X, xa Nha Trang , xa gia đình của cả hai. Một nơi yên bình thích hợp để tận hưởng cuộc sống. Minh Tuệ cười rạng rỡ, cô như là đã có một quyết định rồi.

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Tuệ, cô bỏ laptop xuống bàn, đứng dậy ra mở cửa:


“Chào cậu.”

Đặng Minh Châu cười toe toét đứng trước cửa. Cậu ấy chẳng khác gì mấy so với bảy năm trước. Có chăng giờ đây Minh Châu với mái tóc dài đang rạng rỡ nhìn cô, hai tay xách hai túi đồ lớn.

Bảy năm trước Minh Tuệ đã từng lấy lí do này để lần nữa từ chối cậu ấy:

“Tớ không thích con gái tóc ngắn.”

...

Huỳnh Minh Tuệ cười tươi đáp lại, hơi có chút áy náy đưa tay ra xách giúp cậu ấy:

“Sao lại đến sớm thế?”

Đặng Minh Châu vui vẻ, vừa cởi giày vừa nói:

“Chị Tuyết Hương nói cậu bị đau họng, tớ mua ít kẹo ngậm cho cậu, sẵn đi chợ rồi chạy qua luôn. Tí chị ấy qua sau, cậu ngậm kẹo đi nè.”

Minh Châu vừa nói, vừa chìa ra mấy viên kẹo bạc hà xanh xanh, cậu ấy tự nhiên đi vào nhà, mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi nằm ì ra sofa, tay với lấy remort chuẩn bị bật bộ phim gì đó.

Minh Châu thẳng chân gác lên ghế, mắt ngắm nhìn tấm ảnh của Lâm Ân Tú được phóng đại treo trước mặt:

“Chị Tú đẹp nhỉ, cười xinh ghê chưa, nhưng mà không đẹp bằng tớ, tóc cũng chẳng dài bằng tớ. He he.”

Minh Tuệ đánh vào bàn chân cậu ấy, mặt nghiêm khắc:


Một thoáng lướt qua tấm ảnh của chị, Minh Tuệ cũng bất giác mỉm cười, làn gió mát mang hương thơm của cây tần dày lá ngoài ban công thổi vào, Minh Tuệ vừa soạn đồ trong túi mà Minh Châu đem đến, vừa nói:

“Bỏ chân cậu xuống, đừng làm bẩn ghế sofa của tớ.”

Đặng Minh Châu nhây nhây, cười xởi lởi, cà khịa Minh Tuệ:

“Cậu đừng khó tính như bà cô già như thế, không thì có mà ế cả đời.”

“Kệ tớ.”

Minh Tuệ trưng một mặt không thích đùa, nghiêm túc nhìn Đặng Minh Châu nói.

Không cần cậu ấy nói, cô chắc chắn cả đời này mình cũng chẳng thể yêu thêm ai khác...

\- HẾT CHƯƠNG 141 \-