Nam Trấn Ảnh đặt Nhạc Ca lên giường, kéo chăn lên đắp cho cô, chẳng biết là vì chiếc giường quá lớn hay vì cô quá nhỏ mà nhìn vào hắn bỗng có cảm giác Nhạc Ca thật giống một đứa trẻ.

Người phụ nữ của mình, nằm trên chiếc giường của mình, Nam Trấn Ảnh thấy như vậy mới có chút hài lòng.
Anna gọi bác sĩ tới khám cho Nhạc Ca.

Trong quá trình vị bác sĩ kia khám, Nam Trấn Ảnh luôn túc trực bên cạnh, vị bác sĩ kia cũng biết điều, ban đầu nhìn thấy một vài dấu tích mờ ám nét mặt có chút ngỡ ngàng, nhưng nhìn người đàn ông bên cạnh cô liền hiểu ra tất cả.

Cuối cùng cũng đành tự nén cảm xúc vào trong lòng mà làm nhiệm vụ của một bác sĩ.

Nhạc Ca chẳng qua là bị chút cảm lạnh.

Lại thêm thân thể suy nhược nên mới lâm vào tình trạng ngủ sâu.

Vị bác sĩ cất tai nghe, kê vài đơn thuốc cảnh lạnh và thuốc bổ rồi đưa cho Nam Trấn Ảnh.
"Tôi kê thuốc cảm lạnh, anh chỉ cần chăm sóc cô ấy nhiều một chút, cho ăn uống đầy đủ, tĩnh dưỡng một vài ngày là sẽ không có vấn đề gì cả..."
Nam Trấn Ảnh gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Nhạc Ca.

Vẫn là Anna nhanh nhẹn mời bác sĩ đến rồi lại tiễn bác sĩ đi.
Người đi rồi, Anna mới chạy vào trong phòng.

Nhìn Nhạc Ca nằm đó, rồi lại nhìn anh mình.
"Anh hai, anh dùng vũ lực cưỡng chế à?" Bởi vì còn lâu Nhạc Ca mới ngoan ngoãn theo Nam Trấn Ảnh trở về, trừ khi là hắn bỏ thuốc mê, hoặc là....trói chân tay Nhạc Ca lại, tống lên xe như bắt cóc đem về đây.
Nam Trấn Ảnh vén mái tóc hơi rối trên khuôn mặt Nhạc Ca sang một bên, buông bàn tay cô ra, cẩn thận đưa vào trong chăn.
"Anh vẫn chưa hỏi tội em đâu...."
Anna chột dạ, chuyện có lỗi cô làm nhiều lắm, ai mà biết được hắn đang nói đến tội lỗi nào của cô.

Anna rón rén chạy đến cầm lấy đơn thuốc, chuẩn bị cao chạy xa bay.
"Anh hai! Em đi mua thuốc cho chị dâu đây!!!"
"Đứng lại!" Anna còn chưa chạy ra khỏi cửa đã bị ai đó nạt một câu.

Cô đứng khựng lại, trong lòng thầm nghĩ ra muôn vàn kế sách cầu xin sự tha thứ từ anh hai.

Cô từ từ quay người lại, khúm núm như bị cáo đứng trước quan toà.
"Ha ha...!anh hai....có....có chuyện gì sao, không có chuyện gì em đi trước đây!!"
Nam Trấn Ảnh giọng lạnh tanh.
"Tại sao lại đưa cô ta đến Hà Môn....!"
Anna cắn răng, hoá ra anh ấy hỏi tội cô chuyện này à.
"Tại vì...em chỉ đưa chị ấy đi gặp Nhạc Hiểu thôi mà, sau đó..."
"Ai cho phép em đưa cô ta đi gặp Nhạc Hiểu!" Hắn quát lên, hắn muốn dùng Nhạc Hiểu để ép cô ở bên mình, Anna lại đưa Nhạc Ca đi gặp Nhạc Hiểu, như vậy có khác gì là đang chống đối hắn, hủy hoại kế hoạch của hắn.
Anna giật thót, cô tội lỗi đầy mình, chỉ dám cúi đầu lý nhí.
"Em....em....em chỉ là thấy tội cho Nhạc Hiểu, cậu bé còn nhỏ tuổi như thế, lại còn...." Lại còn bị mù, không những thế, Nhạc Ca bị anh hành hạ đến sắp phát điên, em không giúp chị ấy, bây giờ anh còn nhìn thấy vợ anh không hả, đúng là làm ơn mắc oán.


Anna méo miệng "....anh hai...em chỉ là đưa chị ấy ở lại Hà Môn thôi, không phải bây giờ chị Nhạc Ca đã trở về rồi hay sao, cũng đâu mất mát gì...."
Đâu mất mát gì.

Nam Trấn Ảnh cũng thật muốn sự thật giống như lời nói kia, nhưng sự thật lại chính là, Nhạc Ca đã làm cho trên đầu hắn mọc lên cả một thảo nguyên xanh cỏ.

Cô sống ở Hà Môn cùng với một người đàn ông khác, sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc.

Nghĩ đến, hắn lại gần như phát điên.
"Đâu mất mát gì của em chính là, cô ta ở nơi đó, sống cùng một người đàn ông hưởng thụ cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hay sao.."
"Ý em đâu phải....." Anna đột nhiên trố mắt nhìn hắn, cái gì, cô nghe lầm rồi đúng không.

"....Anh hai, anh đang nói gì vậy!" Nhạc Ca sống cùng một người đàn ông khác sao, không thể nào, lẽ nào là Nhạc Hiểu, không đúng, Nhạc Hiểu đã ở viện rồi, làm gì có ai có thể sống ở Hà Môn cùng Nhạc ca, nhưng Nam Trấn Ảnh đâu phải kẻ ăn không nói có.
Hắn đứng dậy, ngắm nhìn Nhạc Ca thêm một lần nữa, sau đó mặt lạnh bước ra khỏi căn phòng.
"Đi mà xem, xem hậu quả mà em gây ra đi."
Hắn đi lướt qua, cửa phòng đóng lại.

Anna vẫn còn đơ như pho tượng, theo như lời anh hai, trong đầu cô đang phác hoạ ra một câu chuyện, chị dâu cô nhân lúc anh hai đi làm nhiệm vụ nơi chiến trường mà hồng hạnh vượt tường, anh hai trở về, đã bắt quả tang chị dâu.

Sau đó anh hai đã dùng khí thế ác ma đánh bại tên nam trà xanh đó để dành lại vợ mình.

Chậc chậc, Anna tặc lưỡi, quả là ly kỳ không kém mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cô đọc.

Nhưng mà....cô thực sự đã gây ra đại hoạ rồi sao.

Cô biết Nhạc Ca vốn không hề có thiện cảm với anh hai mình chứ đừng nói gì đến yêu đương.

Thế mà cô lại bỏ chị ấy ở một mình, tại hoạ xảy ra cô chính là tội đồ, chính cô mới là kẻ trồng cỏ xanh trên đầu anh hai cô.

Nội tâm Anna gào thét thật thảm thiết.

"Anh hai!!!tội lỗi của em Hoàng Hà cũng rửa không sạch!!có thể lấy đầu đền tội hay không đây!!!!!"
.......
Sau khi thẩm vấn Báo Đen, lấy được một số thông tin cần thiết, tổng cục liền giao Báo Đen cho cảnh sát, dẫu sao thì đó cũng thuộc thẩm quyền của cảnh sát.
Triệu Triết đi trước, A Bang lẽo đẽo theo sau.
"Anh Triết, tên Báo Đen kia thật sự là liên quan đến quân phiệt sao?!"
Triệu Triết liếc mắt.
"Chứ cậu nghĩ khi không Đại soái lại nhúng tay vào việc mà đáng lý ra là của bọn cảnh sát à."
"Ồ...vậy....tại sao chúng ta không giữ lại hắn để làm con tin, ép bọn quân phiệt...." Bốp! Một tiếng, Triệu Triết đã dùng sấp tài liệu một phát đập lên đầu A Bang, cậu ta chắc chắn mang mệnh gõ kiến, cái miệng không gõ không chịu được.
"Não cậu bị úng nước đúng không, một tên nhãi ranh vô dụng lại đem đi uy hiếp quân phiệt, tốt nhất cậu im miệng lại cho tôi.


Tôi không cười cậu, người khác cũng sẽ cười cậu đến thối ruột.!" Triệu Triết nghiến răng.
A Bang ôm lấy đầu mình, mếu máo.
"Em...em chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi mà...."
"Cậu...." Triệu Triết vung tay lên, A Bang lại tưởng Triệu Triết đánh mình thì vội ôm lấy đầu.

Triệu Triết nhìn cậu ta mà không khỏi thở dài, buông tay xuống.

".....Cậu.....cái suy nghĩ của cậu, chỉ nên là suy nghĩ thôi, được không, nó không nên được từ miệng nói ra, cậu hiểu chưa!"
A Bang mắt chớp chớp, không hiểu cũng phải nói là hiểu, nếu không thì chắc chắn lại bị bạo hành.

Đại soái đã đáng sợ, anh Triết lại càng đáng sợ hơn.

Cậu ta sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hai người họ doạ chết trắng xương.
Triệu Triết đem tài liệu nộp lên cho Nam Trấn Ảnh, tất cả lời khai của Báo Đen đều không để lộ bất kỳ chút thông tin nào của quân phiệt.

Dù cho có dùng loại tra tấn nào thì cũng không moi được thông tin.

Nam Trấn Ảnh cầm lấy tập tài liệu, giở vài trang giấy ra xem, không có giá trị gì.
"Đại soái, chúng ta có cần thẩm vấn thêm rồi mới giao lại hắn cho cảnh sát hay không?"
Nam Trấn Ảnh vứt tài liệu lên bàn, đứng dậy.
"Không cần, nếu bọn chúng đã có chuẩn bị thì có dùng thủ đoạn gì cũng sẽ không lấy được tin tức.

Cứ giao cho cảnh sát, đã bắt được cọp con thì sợ gì không bắt được hổ mẹ.

Chúng sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi mà thôi."
"Phải, đại soái nói đúng, sớm muộn chúng cũng sẽ lộ ra sơ hở." Triệu Triết gật đầu tán thưởng.

Đại soái trước giờ làm việc vô cùng nhanh gọn chuẩn xác, không làm việc gì thừa thãi.

Người khác coi Nam Trấn Ảnh là đại ma vương, còn Triệu Triết, hắn lại tôn thờ Nam Trấn Ảnh thần, là tín ngưỡng, thần tượng của hắn.

Nếu như trên đời này chỉ có Nam Trấn Ảnh là kẻ ác, vậy thì khắp nhân gian, người thiện cũng chẳng có mấy người.
Nam Trấn Ảnh chuẩn bị rời khỏi, bỗng dưng quay lại, nói với Triệu Triết.
"Cậu đi điều tra cho tôi một chuyện."
"Tuân lệnh đại soái! Vậy...có cần mang theo quân sĩ không!"
"Chuyện này không liên quan đến công vụ..."
"Không phải công vụ sao...."
"Là tư vụ...." Chuyện của hắn, chuyện của riêng hắn và Nhạc Ca, hắn thực sự vô cùng muốn biết, rốt cuộc tên đàn ông đó là ai, hắn làm cách nào có thể khiến Nhạc Ca vô tâm lại có thể nhanh chóng chấp nhận hắn như vậy.


Nam Trấn Ảnh càng nghĩ lại càng rối bời.

Hắn nắm chặt chiếc nhẫn bạc nhỏ trong tay, nhân lúc cô bất tỉnh hắn đã tháo nó ra....ai mà biết được, liệu đây có phải là nhẫn của tên đàn ông đó đeo cho cô hay không, nhất là khi hắn tháo nó ra, từ trên ngón áp út của cô.
.......
"Sao? Thanh Thanh nghỉ phép rồi à, vậy cậu ấy bây giờ ở đâu!!" Anna chạy đến bệnh viện tìm Thanh Thanh, mục đích là muốn hỏi chuyện của Nhạc Ca.

Nhưng khi đến nơi, lại nghe Thu Vi nói rằng Thanh Thanh đã nghỉ cả tháng nay rồi.
"Tôi cũng không rõ, lần đó có một người đàn ông liên hệ với tôi, nhờ tôi xin cho Thanh Thanh nghỉ làm, hắn ta còn chuyển một khoản tiền vào tài khoản của tôi nữa!"
"Chuyển tiền?" Anna ngạc nhiên, bắt cóc mà còn trả tiền à.

Suy nghĩ trong đầu cô chính là như vậy.

Một người đàn ông xuất hiện và Thanh Thanh biến mất sau một đêm, đây không phải bắt cóc thì là gì.

Nhưng mà hắn lại hào phóng chuyển tiền, lại còn xin nghỉ cho Thanh Thanh, vậy có nghĩa lý gì chứ, quá khó hiểu.

Anna quyết định trở về Hà Môn một chuyến.

Nhưng kế hoạch lại không thể thực hiện được.

Có một cuộc gọi gọi tới, bác sĩ Orthen về nước, Nhạc Hiểu khỏi bệnh rồi, nhưng cậu ta đột nhiên biến mất.
Vậy là từ kế hoạch đi Hà Môn, Anna đành phải chuyển lịch trình.
"Tên nhóc rắc rối, chị đây lại phải đi tìm cậu, mắt nhìn được thì lại đột nhiên mất tích, cậu được lắm, xem chị đây trừng trị cậu như thế nào!" Anna nghiến răng, hùng hổ lên xe.

Chuyện của Nhạc Ca, cô đành nhờ người đi tìm hiểu vậy.
Khuôn viên viện điều dưỡng vô cùng rộng, Anna tìm nơi này để Nhạc Hiểu dưỡng bệnh là xuất phát từ ý tốt, lúc này cô cảm thấy giống như cậu ta đang quất ngựa truy phong vậy, ngay cả một lời nhắn cũng không để lại.

Nhạc Ca thì đang ở chỗ của cô, cậu ta có thể đi đâu được cơ chứ.

Nữ điều dưỡng chăm sóc phòng bệnh Nhạc Hiểu nói.

Liệu trình điều trị vừa kết thúc, mắt câu ta vẫn còn đang trong quá trình hồi phục.

Chưa gì đã rời đi, cũng chẳng biết là đi đâu.

Nghe nói, cậu ta còn không muốn cho cô biết mắt cậu ta đã được chữa khỏi.

Anna có chút bực mình.

Một cậu nhóc 16 tuổi, có thể đi đâu được, với lại, cô biết ăn nói thế nào với Nhạc Ca đây?? Anna vò đầu bứt tóc, số của cô thật là khổ cực, vừa đắc tội với anh hai, lại vừa đắc tội với chị dâu.

Có khi nào chưa kịp gả đi thì cô đã bị đá đít ra khỏi nhà không.

Có thể lắm.
.......
Nhạc Ca tỉnh lại, khắp thân thể cô đau nhức đến mức không thể cử động được, cô xoay mình, chiếc giường lớn êm ái quen thuộc lại đem đến cho cô cảm giác sợ hãi.


Cô nhìn lên trần nhà, vẫn là chiếc đèn chùm hoa lệ, vẫn là bức tranh thiên đường và địa ngục ấy.

Những vật quen thuộc lại xuất hiện.

Căn phòng này, mùi hương này, có lẽ vĩnh viễn cô chẳng thể thoát khỏi nó, càng không thể thoát khỏi người đàn ông đáng sợ kia.
Cánh cửa kia đột ngột mở ra, Nhạc Ca vô thức lùi người lại, ôm lấy mảnh chăn phòng vệ.

Hành động của cô ngay lập tức lọt vào ánh mắt của người đàn ông.

Hắn nhíu mày, Nhạc Ca đang sợ hắn.

Tại sao cô phải sợ, hắn chưa từng thấy cô đối diện với hắn mà giống như đối diện một người bình thường cả.

Hắn thừa nhận, thừa nhận là mình cứng nhắc, không dịu dàng ôn nhu, cũng không biết nói lời hoa mĩ yêu thương.

Nhưng trái tim hắn lẽ nào đối với cô không như thế, chỉ là cô luôn thích chọc tức hắn, khiêu khích tính nhẫn nại của hắn.

Cô muốn hắn phát điên lên, có thế cô mới hài lòng ư.
Nam Trấn Ảnh bước tới, đến gần Nhạc Ca, hắn chần chừ, định nói gì đó, rốt cuộc vẫn không nói được gì, hai bàn tay hắn nắm chặt lại.

Mở tủ lấy một bộ quần áo, đưa đến cho cô.
"Thay quần áo đi, sau đó xuống ăn tối."
Nhạc Ca không đáp...vẫn giữ nguyên bộ dạng đó.

Trông cô như một đứa bé tội nghiệp, bộ quần áo cô đang mặc lúc này là một chiếc váy thụng trắng sữa, kích cỡ to lớn thùng thình càng làm cho thân thể cô thêm nhỏ bé.

Hắn không kìm được, thật muốn ôm cô vào lòng.

Chỉ là hắn biết, chỉ cần hắn bước lại ôm cô thì chắc chắc cô sẽ không ngần ngại mà quay người lại cắn xé hắn, giãy dụa nguyền rủa hắn.

Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ, một khi mình chết đi, thì cô sẽ quên hắn, không còn nhớ đến hắn nữa, dù cho thế giới này chẳng ai còn nhớ đến hắn thì cũng chẳng sao.

Hắn chỉ cần Nhạc Ca nhớ đến hắn, nhớ đến hắn một chút thôi, chỉ cần một chút, như thế hắn cũng đã cam lòng rồi.
"Cô không thay, hay muốn tôi thay giúp cô."
Hắn bước tới gần, thân ảnh cao lớn như bao trùm cả người cô, Nhạc Ca vô thức run rẩy, né tránh ánh mắt như thiêu đốt của hắn, con người này, hắn có gương mặt mà cô yêu thương, nhưng lại có thân thể và thân phận mà cô căm ghét nhất.

Cô không thể đối đầu, cũng không thể phản kháng, phải làm sao mới có thể thoát khỏi tên ác ma này.

Cô không tìm được đáp án.
"Biến tôi thành bộ dạng này, anh vui lắm đúng không?" Cô cố nén bi thương trong lòng, nhưng vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt xót xa tuôn ra.
Hắn thất thần nhìn cô mà đau đớn, đôi mắt long lanh ấy, lại do lắn mà rơi lệ.

Nhưng hắn không thể đưa tay lau đi giọt nước mắt ấy, càng không thể hôn lên đôi mắt đầy nước mắt ấy.

Chỉ có thể nhẫn tâm mà sát muối vào vết thương của vô, cũng là của chính hắn.
"Phải, bộ dạng này của cô, càng nhìn tôi càng hài lòng...."