"Cô...cô muốn nói tôi giành đàn ông với cô?" Dương Yến tức đến nỗi lắp bắp.
Nhạc Ca làm bộ bình thản.
"Tôi có nói sao? Chắc tai cô Yến không tốt rồi.

Tôi là đang nói một số người ngay cả nhân cách và đạo đức cũng không có, chuyên đi dòm ngó đàn ông của người khác mà thôi.

Lẽ nào...." Nhạc Ca giả bộ đưa tay lên che miệng, mắt mở to nhìn về phía cô ta.

"Không phải cô Yến đây thích chồng tôi đấy chứ?"
Dương Yến chột dạ, đáng lẽ cô ta có thể lên mặt nói thích, nhưng Nhạc Ca nhận định Nam Trấn Ảnh là đàn ông của cô, nếu như cô ta thừa nhận, vậy chẳng phải tự nói mình là kẻ thứ ba hay sao.

Không, cô ta không phải kẻ thứ ba, kẻ thứ ba chính là Nhạc Ca, là Nhạc Ca đã xen vào giữa cô ta và Nam Trấn Ảnh.

Dương Yến luôn đinh ninh trong lòng như vậy.
Dương Yến cố nín nhịn, vẻ mặt ấm ức.
"Tôi....tôi không ngờ những lời nói vô tư của mình sẽ làm cho cô tức giận.

Thực ra tôi và anh ấy...." Cô ta ra vẻ bùi ngùi.

"...Chỉ là......chỉ là....thật ra....."
Cô ta nói nửa ngày cũng không nên lời.

Nhạc Ca ngao ngán thở dài.
"Tôi không thích nói giông dài, cũng không thích vòng vo tam quốc.

Căn phòng này cũng chỉ có tôi với cô, cô không cần phải diễn làm gì, mất thời gian của cả hai."
Dương Yến nghe Nhạc Ca nói vậy, bộ dạng dịu dàng thân thiện liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
"Cô nói gì vậy, diễn kịch? Tôi đâu có diễn.

Những chuyện đó đều là sự thật!"
Nhạc Ca hất cằm, đối diện với kẻ thứ ba, cảm xúc chỉ có hai từ.

"Khinh miệt."
"Sự thật và không là sự thật vốn chỉ cách nhau một ranh giới rất nhỏ.

Sự thật chỉ là sự thật khi nó phát ra từ miệng của một người có đạo đức.

Đương nhiên là phải có cả nhân phẩm.

Không biết cô Yến đây có đầy đủ những thứ ấy hay không?"
Dương Yến siết chặt bàn tay.

Nhạc Ca mỗi câu đều vô cùng sắc bén, xem chừng cũng không thể dễ dàng bắt nạt.
Cô ta cười hếch mắt.
"Lời cô Nhạc nói có lẽ đã quá nặng rồi.

Mặc kệ cô có suy nghĩ gì thì tôi và anh ấy tình cảm đều vô cùng trong sáng."
"Trong sáng? Ha, hài hước thật đấy, thì ra cái trong sáng mà cô nói chính là như vậy.

Nhưng mà cái trong sáng của cô cũng quá nghịch lý rồi."

Nhạc Ca cười lên một tiếng, ánh mắt đối diện Dương Yến không chút kiêng dè.
*****
Bên ngoài biệt thự.
Một chiếc Royal đen nhánh dừng lại trước cổng lớn, khi cổng tự động mở ra nó nhanh chóng phóng vào.
Nam Trấn Ảnh một thân quân phục vội vàng xuống xe, hắn tức tốc chạy vào nhà.

Thím Trần trông thấy hắn liền đi tới.
"Cậu chủ!"
"Cô ấy đâu?"
Thím Trần ngó quanh thở hổn hển, bà vừa chạy đi tìm cô khắp biệt thự.
"Vừa rồi Nhạc Ca còn ở hoa viên, sau khi tôi chạy ra tìm thì đã không thấy đâu nữa!!"
"Còn cô ta?" Nhắc đến Dương Yến, đôi mắt Nam Trấn Ảnh dường như càng lạnh lùng.
Lúc này thím Trần mới để ý, bà vì vội đi tìm Nhạc Ca mà quên mất Dương Yến, cô ta không có mặt ở phòng khách, xung quanh biệt thự bà cũng đi khắp để tìm Nhạc Ca, vậy có lẽ cô ta còn ở trong biệt thự?
"Dương tiểu thư....có lẽ đã đi lên lầu rồi chăng?" Rồi bà chợt ngớ ra, nãy giờ bà chạy khắp biệt thự nhưng quên mất tìm trong phòng.

"Lẽ nào....." Ánh mắt bà nhìn về phía lầu trên.
Nam Trấn Ảnh nghiến răng, ánh mắt thâm sâu vô lường, cuối cùng nói.
"Gọi cho Lâm Cảnh đến đây đi."
Sau đó hắn nhanh chóng chạy lên lầu trên.
*****
"Nếu như cô đã đến tận đây thì nói một lần cho xong đi.

Tôi không cần biết trước kia cô và anh ấy có quan hệ gì, tôi chỉ biết trước mắt tôi là người có quan hệ tình cảm với anh ấy, là người hàng đêm nằm trên giường anh ấy.

Đương nhiên, người duy nhất được anh ấy thừa nhận cũng chỉ có mình tôi.

Còn cô, thân phận hiện giờ của cô tôi không cần nói nhiều chắc cô cũng tự hiểu lấy.

Về tình về lý, những gì cô làm đều không được hợp lý, không phải sao?"
Thân phận, nhắc đến đây, lại chính là cái móc câu trong họng cô ta, chỉ vì một quyết định của Dương Trạng mà cô ta đã bị giam vào trong một cái lồng sắt mãi mãi chẳng thể thoát ra, mà Lâm Cảnh lại chính là chiếc xích sắt đã xích lại bước đi của Dương Yến.
Nói đến tư cách, thật sự cô ta vẫn là không xứng, nhưng cô ta không quan tâm.

Cô ta có lòng tin và tình yêu, dựa vào cái gì mà Nhạc Ca lại có được người đàn ông này cơ chứ.
"Hợp lý hay không không phải một câu nói của cô là quyết định được.

Nếu đã như vậy, tôi cũng nói thẳng.

Tôi và anh Trấn Ảnh quen biết nhiều năm, tình cảm của chúng tôi luôn rất tốt, anh ấy cũng rất quan tâm tôi, quan trọng thêm nữa là tôi có sự công nhận của mẹ anh ấy, nếu không phải vì một số chuyện ngoài ý muốn, thì giờ này tôi mới là....."
"Cô quên mình đã kết hôn rồi đúng không?" Nhạc Ca chất vấn.
"Kết hôn?" Dương Yến bật cười.

"Một mối hôn sự trên giấy tờ chưa từng là trở ngại đối với tôi."
"Đối với cô là không trở ngại, lẽ nào Nam Trấn Ảnh cũng chấp nhận?"
Dương Yến á khẩu.

Nhạc Ca lại nói tiếp.
"Tôi nghĩ cô thông minh, tôi cũng sẽ không nói lời quá khó hiểu.

Chúng ta không giống nhau, nhưng lại có chung một thứ muốn lấy.

Thế nhưng chưa chắc thứ cô muốn từ tay tôi tôi cũng sẽ buông tay.


Lời nãy giờ cô nói đều ám chỉ đủ điều.

Tôi không thông minh như cô, nhưng những hàm ý ấy không phải là không hiểu.

Chỉ có điều ....!nếu như cô và anh ấy có quan hệ tình cảm tốt như thế thì cần gì phải mất công mất sức để thể hiện với tôi.

Và nếu như anh ấy thực sự muốn cô, lẽ nào lại không đủ sức để giải thoát cô khỏi cuộc hôn nhân đó...?" Lời Nhạc Ca liên tục vang lên bên tai Dương Yến, có thể dễ nhận ra, vẻ mặt của cô ta đang dần trở nên trắng bệch.

Nhạc Ca cười mỉm, nói tiếp.

"Còn nữa, theo như tôi biết, thì Nam Trấn Ảnh anh ấy không có thói quen nhắn tin cho ai, kể cả tôi, anh ấy cũng chỉ quen gọi điện trực tiếp.

Nếu không điện cũng sẽ không nhắn lại.

Vậy lẽ nào tin nhắn hôm đó là anh ấy gửi hay sao? Lẽ nào những tấm hình ấy cũng là của anh ấy gửi?" Cô trực tiếp nhìn lấy Dương Yến, đừng nói là muốn áp đảo cô.

Ngay cả chút lý lẽ cô cũng không muốn chừa lại cho cô ta.
Dương Yến bị ánh nhìn của cô lấn áp.

Gương mặt cô ta kinh ngạc hiện rõ, kể cả một chút thất thần cũng không thể che giấu, Dương Yến chân tay bủn rủn vô thức lùi về sau.
Mà ngay lúc này, bước chân của Nam Trấn Ảnh cũng vừa tới, đằng sau cánh cửa kia, thời gian cũng kịp thời cho hắn nghe trọn lời nói của cô.

Đôi mày sắc khẽ nhíu lại.

"Tin nhắn? Hình?" Hắn tự hỏi.

Rốt cuộc hai người đang nói đến chuyện gì.

Hắn khựng lại một chỗ.
"Tin nhắn ấy....là anh ấy nhắn, còn những tấm hình kia đúng là tôi gửi..." Dương Yến khoanh tay ra trước mặt, ngạo nghễ.

"....Vậy thì sao, lẽ nào cô nghĩ đó chỉ là những tấm hình do chỉnh sửa mà có? Nếu cô muốn xem một cách chi tiết, tôi cũng có thể cho cô xem." Dương Yến đưa điện thoại mình lên, nhếch môi nói.

"Đều ở trong này cả, thế nào?"
Nhạc Ca vẫn bình tĩnh thản nhiên, cô đưa bàn tay chìa ra trước mặt Dương Yến, vẻ mặt thách thức.
"Xem thì xem, tôi cũng không ngại nhìn cảnh nhạt nhẽo."
Dương Yến bất ngờ trước biểu hiện quá đỗi thờ ơ của cô.

Lẽ nào Nhạc Ca đối với chuyện này vốn không để ý? Không, không thể nào.

Cô ta có chút sợ hãi.

Người phụ này, thật không giống như trong tưởng tượng của cô ta.

Video....thật ra cái video này.....không có gì cả.
Thật ra đêm hôm đó.......

Nhạc Ca vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay ra, ánh mắt nhìn cô ta không chút kiêng dè.

Biểu hiện thấp thỏm này của Dương Yến khiến cô rất hài lòng.

Muốn lên mặt với cô ư, ha, hãy còn non lắm.
Nam Trấn Ảnh đứng sau cánh cửa, từ đầu đến cuối đều nhìn lấy Nhạc Ca không rời.

Lúc đầu hắn còn sợ cô bị Dương Yến bắt nạt, nhưng có vẻ như hắn đoán sai rồi.

Cô gái nhỏ này giống như nhím biển vậy, nhỏ nhắn nhưng sức phản kích lại không hề kém cạnh bất kỳ ai.

Cũng chính vì hắn nhìn cô chăm chú như thế nên từng cử chỉ của cô hắn đều thấy hết.

Nhạc Ca ôm bụng, gương mặt quật cường nhưng hắn biết cô đang cố che giấu cơn đau.

Đôi mày thành tú cô khẽ nhíu lại, cũng vô tình siết lấy trái tim hắn.
Mặc kệ Dương Yến có ý đồ gì, điều duy nhất hắn quan tâm lúc này chính là Nhạc Ca.

Bỗng dưng Nam Trấn Ảnh bước vào.
Dương Yến đang lo sợ, nhìn hắn đến thì vui mừng như vật cứu tinh, người đàn bà này của hắn cô ta đấu không nổi.

Nếu để cho Nhạc Ca xem đoạn video này, lời dối trá của cô ta sẽ bị vạch trần mất.
Nhạc Ca nghe được tiếng bước chân liền vô thức quay đầu lại.
Nam Trấn Ảnh quay về rồi, Nhạc Ca thoáng nở nụ cười trên môi.

Đừng nhìn cô đối với Dương Yến quyết liệt như vậy mà nghĩ cô quật cường.

Thực ra vào những lúc như thế này, trí lực là yếu ớt nhất.

Cô mệt đến nỗi sắp ngất đi.

Ngay giây phút nhìn thấy hắn, nỗi kiên cường cũng theo gió bay đi.

Trả lại một Nhạc Ca đúng nghĩa.
Nam Trấn Ảnh từ đầu đến cuối không nhìn lấy Dương Yến, nhưng chẳng biết cô ta ảo tưởng đến đâu mà nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy hắn.

Toàn thân Nhạc Ca cứng đờ, trơ mắt nhìn người đàn ông của cô bị cướp mất.
"Anh Trấn Ảnh, anh về rồi!!!" Giọng cô ta vui mừng, có nhớ nhung, có nũng nịu, có yêu thương.
Nam Trấn Ảnh khuôn mặt sa sầm.

Không chần chừ đẩy cô ta ra, cũng không nhìn lấy thêm một cái.

Liền đi tới bên Nhạc Ca.

Hắn nhìn xuống bụng cô, rồi lại đưa tay lên lau mồ hôi trên gương mặt nhỏ nhắn của cô trong sự ngỡ ngàng của Dương Yến.
Nhạc Ca buồn nôn, cơn ngược trào dạ dày lại lần nữa hành hạ lấy cô.

Cô bất giác ngã vào người Nam Trấn Ảnh, hắn hốt hoảng ôm lấy cô.
"Bị nặng như vậy, hay là đi khám lần nữa?"
Nhạc Ca vịn vào tay Nam Trấn Ảnh, yếu ớt lắc đầu.
"Không cần, một chút là khỏi thôi...."
Hắn vẫn như không nghe thấy lời cô nói, ôm lấy cô đặt lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đắp chăn lên, dém từng chút chăn, Nhạc Ca cũng không phản ứng lại, chỉ lặng lẽ phối hợp với hắn.

Cô mệt mỏi, cũng không muốn làm ầm lên.
Còn lúc này thì Dương Yến đứng một bên như tượng phỗng, cô ta như không tồn tại.

Trong căn phòng này chỉ có Nam Trấn Ảnh và Nhạc Ca, cô ta nghiến răng tức giận, bàn tay khẽ siết lại thật chặt.
"Anh Trấn Ảnh, em cứ tưởng anh sẽ về muộn..."
Nam Trấn Ảnh vẫn ân cần chăm sóc Nhạc Ca, lời nói của cô ta hắn không nghe lấy.

Dương Yến lại chạy tới tươi cười.
"Em biết dù muộn bao nhiêu anh cũng sẽ về mà, thế nên em ở đây đợi anh...."
"Trấn Ảnh, anh biết không, em..."
"Ra ngoài!" Hắn lạnh lùng một tiếng.
Ngay cả Nhạc Ca cũng bất ngờ.

Giọng điệu đáng sợ này....
Dương Yến im bặt, đây là đang đuổi cô ta?
"Trấn Ảnh, em....."
"Căn phòng này là cho cô bước vào hay sao?
"Em....em chỉ là nhớ anh...em muốn nói chuyện với anh...." Cô ta buồn tủi.
"Chúng ta đúng là có chuyện cần nói..." Hắn lạnh lùng liếc qua "Đây là phòng Nhạc Ca, ngoài cô ấy ra bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được phép bước vào.

Muốn nói, mời cô ra ngoài."
"Thế nên...anh muốn đuổi em ư?" Dương Yến run rẩy.
"Đuổi? Thì ra cô vẫn còn hiểu được tiếng người." Hắn nhếch môi.
Dương Yến bần thần.

Trái tim cô ta hết lần này đến lần khác như bị chà đạp.

Cô ta xấu hổ siết chặt bàn tay, cắn răng bước đi.
"Em....em biết anh giận em không nói gì mà đã đến đây, nhưng chỉ cần anh cho em một cơ hội...em sẽ...."
"Em mệt!" Bỗng dưng Nhạc Ca lắc tay hắn nũng nịu một tiếng.
Nam Trấn Ảnh lại ôm lấy cô, lo lắng.
"Nghỉ ngơi chút đi, cho anh thời gian giải quyết chuyện này...được không?"
Dương Yến bị một màn này làm cho tức chết, hắn ta vốn không để ý gì đến cô ta.

Nếu còn đứng đây, chẳng phải là cô ta tự tìm ngược hay sao?
"Em xuống nhà đợi anh...."
Dương Yến đành nhẫn nhịn xuống, bước ra khỏi căn phòng.
Cô ta đi ra, căn phòng chỉ còn hai người.
Nam Trấn Ảnh vuốt vuốt mái tóc Nhạc Ca, mỉm cười thật nhẹ.
"Có tin anh không....."
Giọng hắn thật nhẹ, giống như là thì thầm cho cô nghe.
Nhạc Ca trong lòng hỗn độn, tay cô siết chặt vạt áo hắn.

Ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn.

Cô sợ hắn sẽ rời xa cô.

Sợ người phụ nữ kia sẽ đạt được mục đích.
Nỗi sợ ấy làm cô rối bời, đôi môi nhỏ bé mím chặt lại, liên tục lắc đầu.

Không, cô không tin.

Nam Trấn Ảnh xuất sắc như thế, dù cho anh không có ý thì cô ta cũng sẽ không buông tha cho anh.
Nam Trấn Ảnh ôm trọn cô gái nhỏ trong lòng.

Nhạc Ca mềm mại như nước ấm ức trong lòng hắn.

Hắn khẽ chột dạ.

Cả đời này của hắn, có lẽ lúc này chính là lúc hắn cảm thấy bản thân mình không đáng tin nhất.

Khoé môi hắn khẽ giật như muốn tự chất vấn chính mình "Mình không đáng tin đến vậy hay sao." Và ánh mắt rưng rưng của Nhạc Ca như muốn đáp lại hắn.

"Phải đấy, anh không đáng tin chút nào!"