Người phụ này thế mà lại......mang thai?
Dương Yến bàng hoàng nhìn vào dòng chữ rõ mồn một trên giấy.

Bàn tay siết chặt tờ giấy đến nhàu nát.

Cô ta thở dốc xé tan tờ giấy ấy tan tành thành nhiều mảnh, từng mảnh giấy nhẹ tênh nhưng lại trở nên nặng trĩu trong lòng cô ta.

Nếu như người phụ nữ này có thai, vậy chẳng phải là....tất cả kế hoạch từ trước đến giờ của cô ta đều đổ sông đổ biển hết hay sao.
Dương Yến tức giận đến nỗi mặt trở nên nóng bừng.

Lúc này thì thím Trần bỗng trở lại.

Dương Yến cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, vội vàng nhét tập hồ sơ vào túi xách của mình, sau đó ngồi lại ngay ngắn, mặc dù trong lòng đang phẫn nộ cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Dương tiểu thư, uống nước đi.." Bà đưa tách trà đến cho cô ta, lâu lâu lại thấp thỏm ngó ngang ngó dọc.

Lỡ như lúc này Nhạc Ca đi vào mà nhìn thấy cô ta thì phải làm sao.

Nếu như hai người gặp nhau, Dương Yến thì không nói, nhưng còn Nhạc Ca, cô và Nam Trấn Ảnh mới làm hoà không lâu.

Dương Yến không cần nói cũng biết là cô ta có ý với Nam Trấn Ảnh.

Lỡ như Dương Yến đem đến hiểu lầm gì thì quan hệ giữa Nhạc Ca và Nam Trấn Ảnh sẽ trở nên tồi tệ hơn mất.
Dương Yến đưa một ngụm trà lên miệng.

Vị trà đắng ngắt trong miệng khiến cô ta bực mình đặt xuống.
"Anh ấy khi nào thì về?"
Thím Trần đứng đó thấp thỏm.
"Cậu chủ về muộn, chắc...đến tối mới về..."
Dương Yến muốn đợi Nam Trấn Ảnh, bà nói hắn về muộn, chắc cô ta cũng sẽ không mặt dày ở lại lâu đâu.
Nhưng bà đoán sai mất rồi.

Dương Yến tựa mình về ghế sau, tay với lấy một quyển tạp chí trên bàn lật ra xem.
"Thôi được rồi, thím cứ đi làm chuyện của thím đi, tôi ở đây để đợi anh ấy..."
Thím Trần luống cuống, còn nói đợi Nam Trấn Ảnh về?
"Dương...Dương tiểu thư, cậu chủ có lẽ sẽ về rất muộn, nếu có chuyện gì quan trọng, tôi sẽ nhắc lại với cậu ấy....."
"Thím muốn đuổi tôi?" Dương Yến đặt quyển tạp chí xuống, vẻ mặt tươi cười thân thiện ban nãy đã biến thành khó chịu tức giận.
"Không không không!!" Thím Trần xua tay.

"Tôi chỉ là sợ cô đợi lâu quá tốn thời gian của cô mà thôi!"
Dưong Yến hừ một tiếng.
"Thời gian của tôi chính là anh Trấn Ảnh, thím không cần phải tiếc thay tôi, tôi ngồi đây đợi anh ấy, thím có thể đi được rồi."
Thím Trần không nói được gì, dù sao đây cũng là người mà Lâm Khả Như sinh thời cưng chiều nhất.

Kể cả bà có mất đi thì Dương Yến vẫn phần nào mang tư tưởng là tiểu thư Nam gia.

Đối với Nam gia thật thân thiết, chỉ có điều đó là đối với Lâm Khả Như mà thôi.


Anna hay Nam lão gia đều không thân thiết thậm chí là quen biết với cô ta.
Thím Trần vâng một tiếng rồi nhỏ nhẹ bước ra khỏi tầm mắt Dương Yến, bà là vú nuôi, bà vẫn biết thân phận của mình.

Nhưng còn Dương Yến, cô ta cho mình cái quyền hành gì mà nghênh ngang như vậy tại Nam gia.

Nhất là khi Nam Trấn Ảnh đã công khai Nhạc Ca, và càng nhất là cô ta đã có một mối hôn nhân huy hoàng với Lâm Cảnh.

Một người phụ nữ khi đã lập gia đình, điều tối kị nhất chính là cùng người đàn ông khác dây dưa.

Loại đàn bà nào thì không nói.

Cô ta lại là phu nhân của cục trưởng.

Còn là tiểu thư Dương gia.

Một thế gia có gia giáo như vậy.

Rốt cuộc cũng bị cô ta phá nát.
Thím Trần đi khỏi, chân tay cô ta mới trở lại trạng thái bủn rủn ban đầu, cô ta hơi hé miệng túi xách nhìn xuống.

Những tờ giấy đó nằm ngổn ngang bên trong.

Trong đầu Dương Yến bỗng loé lên một suy nghĩ, không thể để bất kỳ ai biết được truyện này.

Trước khi cô ta giải quyết được cái bụng kia của Nhạc Ca, sẽ không ai có thể biết được.

Phải, chính là như vậy!
Nhưng cô ta bỗng hoảng hốt, tập tài liệu này đã được gửi đến đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra rằng nó biến mất, nếu như Nhạc Ca đi khám lại lần nữa, vậy chẳng phải vẫn sẽ biết được kết quả hay sao?
Dương Yến bồn chồn không yên, cô ta cắn tay suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên gọi cho một người.
"Chào, là Dương tiểu thư đấy ư? Cơn gió nào lại khiến cô nhớ đến tôi vậy...?"
Giọng một người đàn ông có vẻ rất ngạo nghễ vang lên.
Dương Yến nhăn mày, trên mặt chỉ có khinh bỉ.
"Tôi có việc muốn anh làm ngay đây!"
Bên kia cười một tiếng.
"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô đang nhớ tôi nữa đấy!"
"Tôi không có thời gian chơi đùa với anh, nghiêm túc một chút đi!" Dương Yến gằn giọng.
Người đàn ông bật ra tiếng ười.
"Thôi được rồi nói đi, lần này cô muốn tôi làm gì?"
"Làm cho tôi một hồ sơ bệnh án..." Cô ta nói.
"Lại làm giả hồ sơ à?" Người đàn ông nhíu mày.
"Anh đừng hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói!"
"Thôi được rồi." Hắn ta gật đầu.
"Bây giờ tôi gửi cho anh một tập tài liệu, anh chỉ cần dựa vào đó để làm giả bệnh án, bệnh ghi trong đó, là bệnh dạ dày, hiểu chưa?"
"Biết rồi, lần này cần gấp à?"
"Trong ngày hôm nay, ngày mai tôi lấy!"
"Ngày mai?"
"Không được sao, mấy người đối với mấy chuyện này có gì khó?"
"Không khó, nhưng gấp như vậy, tiền phải gấp đôi!" Người đàn ông kia nói.

Dương Yến nhăn mày, rõ ràng là khó chịu.
"Gấp đôi? Anh ăn cướp à???"
Hắn ta cười lớn.
"Dương tiểu thư đường đường đường là phu nhân cục trưởng, không phải sẽ tiếc chút tiền này đấy chứ?"
"Anh....."
"Nếu không, cô có thể tìm đến người khác..." Hắn chuẩn bị cúp máy.
Cô ta cắn răng.

"Thôi được rồi, gấp đôi thì gấp đôi, tôi muốn ngay ngày mai tập hồ sơ ấy phải được đặt ngay trước mặt tôi."
"Được!" Hắn ta đồng ý.
Dương Yến bực bội cúp máy, vứt thẳng xuống sofa, lũ chó săn này đúng là hút máu người.

Một tập hồ sơ lấy từng ấy tiền, cô ta đâu phải là cái máy sản xuất tiền.
Nhưng để thực hiện kế hoạch này của mình, thực ra chỗ tiền ấy cũng đáng.
Thím Trần vừa chạy ra ngoài liền lập tức gọi cho Nam Trấn Ảnh.

Tiếng chuông kêu rất lâu.

Cho đến khi hắn nghe máy bà vẫn thấp thỏm trong lòng.

Nam Trấn Ảnh nghe được chuyện Dương Yến đến Nam gia thì vô cùng tức giận.

Không ngờ cô ta liều lĩnh đến mức ấy.
"Cô ta gặp Nhạc Ca chưa?" Hắn hỏi.
"Vẫn chưa, Nhạc Ca đang ở trong hoa viên, còn Dương tiểu thư ở phòng khách, nhưng mà..."
"Đừng để cô ta gặp được Nhạc Ca, cháu về ngay lập tức!"
Hắn nói xong liền cúp máy, tay với lấy chiếc áo khoác trên ghế, tức tốc đi ra khỏi văn phòng.
*****
Thím Trần gọi cho Nam Trấn Ảnh xong liền đi tới hoa viên hòng ngăn Nhạc Ca gặp được Dương Yến, thế nhưng khi bà chạy đến thì lại không thấy cô đâu cả.
Dương Yến đứng dậy đi lại, Nam Trấn Ảnh không nghe điện thoại cũng không gặp cô ta.

Khó khăn lắm mới đến được đây, lẽ nào chỉ gặp mỗi hắn rồi trở về.

Còn người đàn bà kia, cô ta cũng chắc chắn phải gặp.
Dương Yến nhìn ngôi nhà rộng lớn này, mỗi một thứ đều in dấu của người kia.

Từng ngóc ngách đều có hơi thở của người phụ nữ kia.

Cô ta đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn, sau đó liền bước chân đi lên lầu.
So với biệt thự trước kia của Lâm Khả Như, nơi này không xa hoa bằng nhưng vẫn có mức mĩ lệ của nó.

Đặc biệt nơi này trồng rất nhiều hoa, ngay cả trong nhà cũng trưng bày vô số các loại h oa.

Dương Yến rất ghét những thứ như hoa cỏ.

Vướng víu rắc rối.

Cô ta đi đến trước một căn phòng mở sẵn, dường như có linh cảm gì đó, bước chân cô ta liền tiến vào.

Đập vào mắt Dương Yến là bài trí căn phòng đẹp đến nỗi khiến người ta ghen tị.

Căn phòng của một cặp tình nhân, thứ gì cũng có đôi có cặp.

Trên tường treo một chiếc áo quân phục, một chiếc mũ hàm, bên cạnh là một chiếc váy dạ hội trắng muốt.
Ánh mắt Dương Yến ngưng đọng lại trên bức tường đó, bàn tay cô ta đã siết chặt lại từ lúc nào.
Cô ta thẫn thờ đưa tay lên, muốn sờ lên chiếc áo phẳng phiu ấy của hắn.
Bỗng một tiếng phát ra từ phòng tắm khiến Dương Yến giật mình, cô ta đi tới nhìn vào, Nhạc Ca đang ở trong đó, vẻ mặt cô trắng bệch, thân hình nhỏ bé bám lấy tường trắng, liên tục nôn khan.
Cô khó khăn nôn hết những thứ có trong bụng nhưng chẳng nôn được gì, dạ dày nhộn nhạo khó chịu, mồ hôi chảy đầy mặt.

Thậm chí làn da còn trở nên xanh xao hơn.

Tay xả lấy nước hất lên mặt mấy lần Nhạc Ca mới tỉnh táo đôi chút.

Lúc cô quay lưng lại, ngước mắt lên thì thấy một người phụ nữ đang chăm chăm nhìn mình.
Nhạc Ca nhíu mày, người này rất quen, chẳng phải đó chính là....
"Dương Yến...?" Nhạc Ca thăm dò một tiếng.
Dương Yến cố kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng mình, trên miệng nở ra một nụ cười.
"Cô cũng biết tên tôi ư? Anh Trấn Ảnh nói cho cô à...."
Hoá ra là muốn lên mặt thị uy với cô, Nhạc Ca tay ôm lấy bụng đi ra, lạnh nhạt cười khẩy một tiếng.
"Cái tên đại trà như vậy, tôi chỉ buột miệng nói ra mà thôi."
"Cô!" Dương Yến cắn môi.

"Cô đừng lỡ miệng mà nói như vậy, lỡ như anh Trấn Ảnh nghe thấy sẽ không hay đâu!"
Nhạc Ca mỉa mai trong lòng, cô đang vô cùng mệt mỏi, chẳng cần biết tại sao cô ta lại có mặt ở đây, bụng cô đang rất khó chịu, cô mặc kệ cô ta mà đi đến bên giường, thản nhiên nằm xuống.
Dương Yến không ngờ Nhạc Ca khi gặp cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng còn cô ta thì lại không thể bình tĩnh nổi nữa, bộ dạng không quan tâm đó của Nhạc Ca khiến cô ta tức điên.

Dương Yến đi tới, khoanh tay.
"Trông cô có vẻ rất mệt mỏi nhỉ, vậy mà anh Trấn Ảnh cũng không ở lại chăm sóc cô sao?" Cô ta cười mỉm, bộ dạng như đang rất hạnh phúc kể lại.

"Nhớ ngày trước, chỉ vì tôi bị nhức đầu một chút thôi, mà anh ấy đã hủy luôn cả chuyến đi Scotland với cô Nhạc để đưa tôi đến bệnh viện, cô Nhạc và anh ấy cũng ở viện cả đêm để đợi tôi."
Cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, cô nhắm mắt quay lưng đi.

Dương Yến giả bộ quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng.
"Cô cũng đừng trách anh ấy, thật ra anh Trấn Ảnh không hề lạnh lùng như bên ngoài đâu, ngược lại, anh ấy rất dịu dàng.

Không phải đối với người con gái nào cũng ân cần, nhưng chỉ cần là người anh ấy yêu thương, anh ấy nhất định sẽ cưng chiều hết lòng.

Ví dụ như tôi vậy, Tính tình tôi rất trẻ con, nhưng anh ấy luôn bao dung cho cái trẻ con ấy của tôi, bất kể là tôi muốn gì, anh ấy đều sẽ đáp ứng...."
Nhạc Ca vẫn nằm ở đấy không lên tiếng gì, Dương Yến nghiến răng.

lại nói.

"Sinh nhật lần trước của anh ấy, nghe nói là anh ấy đã có hẹn.

Thế mà tôi chỉ cần bâng qươ nói một câu, anh ấy liền hủy bỏ hết lịch trình để đến với tôi...."
Nhạc Ca nghe đến đó, mặc dù cô đã không còn quan tâm chuyện kia nữa, thế nhưng đến khi nhắc lại, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô ta vẫn nói tiếp.
"Nói mới nhớ, trước kia, khi tôi còn theo học nhạc viện Besto, anh ấy vì tôi mà nhập học cùng tôi, sợ tôi không quen môi trường mới mà lo cho tôi từng ly từng tý....."
Nhạc Ca bỗng mở mắt, Besto? Nam Trấn Ảnh cũng đã từng theo học nhạc viện ư? Trong đầu cô xuất hiện vô vàn những nghi vấn.

Nếu như hắn ta cũng học ở đó, thì tại sao cô chưa từng gặp qua hắn.


Nếu thế, tại sao hắn không biết cô.

Và rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?.

Cô lởn vởn trong dòng suy nghĩ, Dương Yến thấy Nhạc Ca phản ứng, trong lòng không khỏi mừng thầm, nụ cười trên môi đắc ý càng đậm.

Cô ta lại nói tiếp.
"Tôi yêu âm nhạc, anh ấy cũng vì tôi mà yêu âm nhạc...." Dương Yến nhớ về quãng thời gian trước kia, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

Sau, lại giả vờ đặt tay lên vai Nhạc Ca an ủi, tự trách mình.

"Anh Trấn Ảnh trước giờ luôn đối với tôi rất tốt, ai da, tôi lại nhiều chuyện rồi, nhưng cô đừng có hiểu lầm.

Mặc dù anh ấy yêu thương tôi, nhưng chúng tôi chỉ là anh em thân thiết, hoàn toàn không có ý vượt giới hạn.

Cô đừng có để bụng nhé?"
Thấy Nhạc Ca có vẻ chú ý tới, cô ta càng khiêu khích.
"Cô này, tôi rất hiểu anh ấy, nếu như anh ấy thực sự yêu thương cô thì chắc chắn sẽ lo lắng cho cô.

Đừng vì anh ấy lạnh nhạt mà hiểu làm anh ấy..."
Nhạc Ca cười khẩy trong lòng, cô ta nói những lời này có ý nào là an ủi cô.

Trước hết là kể về chuyện ngày trước hai người thân thiết là muốn nói cho cô biết so với cô, cô ta và hắn còn quen biết trước, thân thiết trước.

Sau đó luôn miệng nói chính mình hiểu Nam Trấn Ảnh, nhắc đến chuyện sinh nhật lần trước ra vẻ như bản thân không biết gì, trong khi tin nhắn cô ta gửi cho Nhạc Ca, những tấm hình cô ta gửi cho Nhạc Ca vẫn còn rành rành ở đó.

Tất cả đều nói lên cô ta là đang muốn thị uy với cô.

Nhạc Ca khinh bỉ, chỉ là điều khiến cô khinh thường Dương Yến hơn chính là, cô ta đã kết hôn, hơn nữa người đàn ông hợp pháp của cô ta lại chính là cục trưởng Lâm lẫy lừng.
Dương Yến được đà nói liên miên.

Nhạc Ca chẳng muốn để ý tới cô ta, nhưng cô thực sự không chịu nổi nữa.

Cô khó khăn ôm bụng cựa mình ngồi dậy.

Cười nói.
"Nếu như không biết cô Yến đây và anh ấy là anh em thân thiết, tôi còn tưởng bộ dạng hạnh phúc kia của cô là đang kể về chồng mình đấy!"
Dương Yến nheo mắt nhìn Nhạc Ca, cô ta sao vẫn có thể bình thản như vậy, lẽ nào là lời mình nói chưa đủ khiến cô ta ghen tuông?
"Thật vậy sao? Tôi cũng chẳng biết nữa, mỗi lần nghĩ đến anh ấy là tôi liền trở nên như vậy đó" Dương Yến cười tươi đem hai tay lên che cặp má của mình.
Bộ dạng thẹn thùng như vậy, còn nói cô ta và Nam Trấn Ảnh chỉ là anh em đơn thuần.

Hứ, có quỷ mới đi tin.
"Nhưng mà...." Nhạc Ca đứng dậy, tay vịn lên bàn "Có câu "của ai người nấy dụng" không biết cô Yến đã nghe qua chưa.?"
Dương Yến khoanh tay nhướng mày.
"Có câu này sao, sao tôi không biết nó có tồn tại nhỉ..."
Nhạc Ca lại cười, ánh mắt giễu cợt khẽ lướt qua Dương Yến.
"Không biết?" Cô gật gật đầu "Chẳng trách ở nhạc viện lâu như vậy tôi cũng không biết đến sự tồn tại của cô.

Đến cả đạo lý nhỏ bé này mà cũng không biết thì nói gì đến nhân cách, một chút nổi trội cũng không có, cô lấy cái gì để giành đàn ông với người khác?"
"Cô....cô nói như thế là có ý gì??!!" Dương Yến bị Nhạc Ca nói cho ngượng ngùng, đến cả lời nói cũng lắp bắp.
Nhạc Ca chẳng buồn để ý tới cô ta.

Lại thản nhiên cười dịu dàng, nói.
"Có ý gì cô Yến còn không rõ sao, ý gì cô biết mà."