Bên trong căn phòng cao nhất của toà nhà trụ sở AG, cửa kính thông suốt không gian lạnh lẽo bên trong với tấp nập bên ngoài mang đến một sự mênh mông vô tận.

Ở trên nơi cao nhất, hắn có thể nhìn thấy bao nhiêu thứ hỗn loạn, nhưng phàm là càng xa, càng sẽ không còn nghe thấy những tiếng ồn ào ấy nữa.
Hắn đứng cạnh cửa kính, toàn thân là âu phục phẳng phiu, lịch lãm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp cùng vóc người mê hoặc.
Tay hắn đút vào túi quần, không cảm xúc nhìn ra bên ngoài kia...
Bạch Quý ôm lấy tập tài liệu đứng đó đã lâu, kể từ khi cô ta báo cho hắn Nam Trân Tâm đích thân đến đây, muốn bàn chuyện của Nhất Hoàng với hắn.

Nhưng hắn vẫn chưa cho cô ta một câu trả lời cô ta cần.
Cô ta không đoán được rốt cuộc là hắn ta đang suy nghĩ đến điều gì, chỉ là trong lòng cô ta đang dâng lên một nỗi bất an, mà nỗi bất an này lại bắt nguồn từ người phụ nữ tên là Nam Trân Tâm kia.
"Nhạc tổng, có cần cho cô ấy lên đây không..." Cô ta dè dặt hỏi, ánh mắt vẫn chú ý tới vẻ mặt của hắn.
Nhạc Hiểu không quay mặt lại, chỉ lạnh lùng nói.
"Không gặp."
Nghe được câu trả lời dứt khoát của hắn, khoé mắt cô ta lộ ra chút vui mừng không dễ nhận ra.

Cô ta lại nói.
"Hay...để trợ lý đến gặp cô ấy, dù sao thì..."
"Không nghe tôi nói gì sao." Hắn bỗng nghiêm nghị một tiếng.
Bạch Quý cúi đầu xuống, tay nắm chặt tập tài liệu.

Hoá ra, không phải là hắn không có để tâm tới, mà là hắn vô cùng để tâm.

Thái độ này của hắn, hoàn toàn đã cho cô ta biết.
Không gặp người phụ nữ đó, chẳng phải là để cô ta luôn tìm đến cửa hay sao.

Hắn gấp gáp muốn không gặp như vậy...không phải là để kiềm chế bản thân hay sao...vì gặp rồi...chỉ sợ hắn sẽ mềm lòng...kế hoạch trả thù sẽ hoàn toàn chưa tiến đã bại.
Cánh cửa phòng được đóng lại theo bóng dáng của Bạch Quý đi ra, lại nhìn hắn thêm một lần, khoé môi cô ta không khỏi lộ ra chút cười khổ.
Con người này rốt cuộc cô ta vẫn không có cơ hội chạm tới tim can hắn ta.

Bởi nơi ấy đã có người khác mất rồi, nhưng buồn cười là chính hắn ta cũng không nhận ra, vì sương mù của thù hận đã che đi con người ấy...che đi tình cảm ấy...
Nam Trân Tâm đứng ở đại sảnh đợi hơn một tiếng, cuối cùng lại nhận được một lời từ chối.
"Cô à...giúp tôi nói lại với tổng giám đốc của cô một tiếng, tôi chỉ xin của anh ấy một chút thời gian thôi, chỉ một chút thôi!!" Cô khẩn khoản níu tay nữ nhân viên đó.
Nữ nhân viên kia nhăn mày, đẩy tay cô ra quay đi.

"Cô Nam à, không phải tôi không giúp cô, bên trên từ chối gặp cô, tôi cũng không phải thần thánh, tôi làm sao nói giúp gì được, cô về đi, tổng giám đốc sẽ không gặp cô đâu."
"Tôi...!"
Nam Trân Tâm một mình đứng trơ trọi ở đó, chịu mọi ánh mắt khinh bỉ về phía mình.
Cô bất lực nhìn theo nữ nhân viên đó mà tuyệt vọng.

Nếu không thể xin AG nương tay, chắc chắn Nhất Hoàng sẽ bị hủy.

Mà lúc này họ lại không chịu gặp cô, cô phải làm gì bây giờ.
Nam Trân Tâm nhận lấy sự thờ ơ từ đám người đó, cô quay lưng, ngoái lại nhìn toà nhà sừng sững kia, tâm can trở nên đau xót.

Cá lớn nuốt cá bé, đây là luật thương trường, muốn trách chỉ trách con cá bé như Nhất Hoàng quá yếu ớt, quá ngu ngốc để lọt vào tầm ngắm của cá lớn mà thôi.
Cô lại trở về Nhất Hoàng, đâm đầu vào đám giấy tờ báo cáo, đâm đầu vào những cuộc họp không có kết quả kia.
Đến giờ tan làm, cô liền chạy đến AG với hy vọng sẽ gặp được vị tổng giám đốc kia.

Nhưng cô có đợi bao nhiêu lâu vẫn không gặp được, lần nào cũng bị đuổi ra ngoài, kể cả buổi sáng cô có đến sớm đến đâu hay buổi tối có khuya đến đâu, thậm chí cả ngày đợi ở cửa vẫn không thấy được bóng dáng vị tổng giám đốc kia.

Cứ ngày ngày như thế, hết Nhất Hoàng rồi lại AG, cô chạy đi chạy lại giữa hai nơi.
Có những ngày cô phải chạy từ sở cảnh sát ra sau cuộc thẩm vấn khắc nghiệt.

Bản thân chưa kịp uống một ngụm nước đã chạy đến AG.
Có những ngày mưa đến nặng hạt, cô bị ướt như chuột lột chạy về Nhất Hoàng, giải quyết chuyện kiện tụng rồi không kịp về nhà mà ngủ lại công ty, đến sáng lại chạy đến AG.
Có hôm lại không kịp ăn trưa, ôm một ổ bánh mì ngồi đợi ở chỗ đó, đợi mãi rồi đến khuya, tất cả nhân viên đã về hết không còn một bóng người, cô mới lủi thủi trở về.

Nhiều ngày như thế cô bỗng nghĩ, có phải vị kia không bao giờ đến công ty hay không, vì nếu đến thì ít ra cũng phải thấy dù chỉ là cái bóng thấp thoáng từ xa chứ.
Nhưng dù cho như thế nào cô vẫn không bỏ cuộc, vẫn ngày ngày chầu trực ở đó.

Người ta bảo cô điên, đi làm toàn những chuyện vô ích, cũng có người mỉa mai Nhất Hoàng sắp đổ đến nơi, cô không điên mới là lạ.

Nhưng cô không để ý tới đám người đó.

Anh trai cô đang nằm trên giường bệnh, cố gắng từng ngày đối mặt với tử thần để giành lại sự sống, vậy tại sao cô không thể cố gắng.
Nhiều khi trên con đường vắng lặng tối tăm kia, bước chân cô kéo dài trên mặt đường lạnh lẽo, nước mắt có tuôn ra bao nhiêu đều bị nuốt trực vào trong, cô không cho phép mình yếu đuối, càng không cho phép mình gục ngã.


Có bấy nhiêu đau khổ, chẳng phải sẽ tan biến hết theo thời gian hay sao.

Cô chịu được.
Cô cứ lặng lẽ theo bước chân của mình, con đường không bóng người, nhưng ánh đèn lại rất sáng, vô cùng sáng, chỉ là trong lòng cô, nó vẫn tối tăm, vẫn mù mịt không lối.
"Nhạc tổng, có cần sắp xếp cho người gặp cô ấy hay không, để giám đốc Lý nói rõ chuyện về Nhất Hoàng cho cô Nam, dù sao thì Nhất Hoàng cũng đã là của chúng ta, chẳng qua là chưa thay đổi nhân sự mà thôi...?" Trợ lý Uông nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Nhạc Hiểu, dè dặt hỏi.
"Với lại cô ấy ngày ngày đến đợi ở AG...cũng không được tốt cho lắm..."
"Mặc kệ cô ta...." Hắn tựa đầu ra sau ghế, ánh mắt có như không nhắm lại.

Suy tính trong lòng hắn, không ai có thể biết được.

Chỉ là nghĩ về người con gái đó.

Trong lòng hắn lại giống như nhói lên thêm một lần.

Cô cố chấp như vậy, càng khiến hắn trở nên mông lung.

Rốt cuộc, cô là người như thế nào.

Chỉ vì một công ty nhỏ bé đó mà không màng đến bản thân mình, cô tận tình chăm sóc cho đám người nạn nhân đó.

Lo cho họ chu đáo như vậy, sự nhân từ đó là thật hay là giả, là cô muốn đánh lừa truyền thông mà ra vẻ hay thực chất là như vậy.

Nếu là thực chất, thì tại sao khi anh trai cô ta hành hạ chị hắn, cô lại không ra mặt.
Hắn siết chặt bàn tay, bỗng nghĩ...có khi nào, mình đã hiểu nhầm cô ấy hay không, hoặc là....!Có khi nào cô ấy đang lừa mình, vẫn tiếp tục lừa mình hay không...nhưng hắn không biết được.
Trợ lý Uông thấy thái độ của hắn như vậy cũng không dám nhắc đến Nam Trân Tâm nữa.

Chỉ là...còn có một chuyện quan trọng hơn.
"Nhạc tổng, bên Uông gia muốn ngài tổ chức lễ đính hôn trước, hiện tại Uông Thư Vỹ tiểu thư đang mất tích, nhưng tiệc đính hôn vẫn sẽ diễn ra, họ sẽ tìm người thay thế."
Nhạc Hiểu mở mắt ra, trên môi một nụ cười giễu cợt.
"Con gái mất tích an nguy chưa rõ mà vẫn muốn tổ chức lễ đính hôn, đúng là Uông gia, thật là khiến người khác ngạc nhiên."

Trợ lý Uông hơi nâng gọng kính lên, cẩn thận nói.
"Nhạc tổng đừng nghĩ như vậy, Uông gia chỉ là..."
"Bọn họ lấy một công ty nhỏ sắp kiệt quệ đổi lấy một người con rể là tôi, bây giờ tôi biến nó thành AG, họ cũng được hưởng không ít lợi lộc, tôi cũng chưa từng nói sẽ không lấy Uông Thư Vỹ...xem ra họ không đợi được nữa rồi..."
Giọng điệu của Nhạc Hiểu là bất cần, miệng như cười nhưng không giống cười.

Sự lãnh lẽo từ tận xương tủy như xuyên thấu người đối diện.
Trợ lý Uông biết Nhạc Hiểu này là người không đơn giản, từ ngày cậu ta xuất hiện ở Uông gia, cậu ta chấp nhận lấy một Uông Thư Vỹ không bình thường để đổi lấy công ty thì ông đã biết, con người này chính là một kẻ mưu mô thủ đoạn.
Lại nói về Uông gia, sinh ra một đứa con gái xinh đẹp tài giỏi, chỉ là nghiệt kiếp Uông gia quá nặng, sau một trận tại nạn, Uông Thư Vỹ bị mắc bệnh tâm thần, lại mang chứng tự kỷ, không chịu nói chuyện với ai.

Uông gia cũng chỉ có duy nhất đứa con gái này, thế nên mới ép Nhạc Hiểu đồng ý lấy con gái họ, mà của hồi môn chính là một công ty nhỏ hiện giờ đã là AG kia.

Nhạc Hiểu đồng ý điều kiện của họ, chấp nhận lấy Uông Thư Vỹ.

Lễ đính hôn đã đến gần, nhưng đột nhiên Uông Thư Vỹ bị bắt cóc.

Nhà họ Uông ráo riết cho người đi tìm.

Mà ở bên này, cũng không ngừng thúc giục Nhạc Hiểu làm lễ đính hôn, dù cho không có cô dâu, họ cũng sẽ tìm một người làm thay thế.
Chỉ cần Nhạc Hiểu vẫn còn mang danh là con rể của họ Uông, thì mọi lợi ích vẫn sẽ còn ràng buộc với Uông gia bọn họ.
Mà Nhạc Hiểu đối với Uông gia này, cũng không phải là thứ gì có thể trói buộc hắn.

Hắn sao lại không biết tâm tư này của Uông gia chứ.

Chỉ là...
Hắn rảnh rỗi, muốn đẩy ai cho hắn thì hắn lấy người đó.

Vậy thôi....vả lại, hắn còn có thể tìm cho Uông gia Uông Thư Vỹ một thế thân rất tốt nữa kìa.
*****
Một ngày đã tàn, màn đêm phủ xuống lạnh lẽo, dưới ánh trăng yếu ớt mọi thứ trở nên an tĩnh.
Đợi bọn người canh gác đã tản ra nghỉ, Nhạc Ca mới chạy đến bụi cỏ có cô gái kia nấp.
Cô đè giọng xuống thật thấp gọi mấy tiếng, thế nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Cô vạch bụi cỏ ra xem, nhưng lại trống rỗng, cô gái đó đã biến mất từ lúc nào.
Nhạc Ca tìm quanh một hồi vẫn không thấy cô gái đó, cuối cùng đành trở về lều của mình, cô gái đó...không phải bị đám người kia bắt đi rồi đấy chứ.

Bỗng dưng cô trở nên bất an, cả người thấp thỏm không yên.
Ngoài trời một trận gió lạnh ùa qua, cô ôm lấy bờ vai mỏng manh của mình, ngồi vào trong lều.

Cô lại nghĩ đến cô gái đó, cô gái có đôi mắt hổ phách xám bạc làm cho cô nhớ về người đàn ông đó.

Sự thân thuộc trong ánh mắt, nét thanh tú trên gương mặt ấy tất cả đều thuộc về Nam Trấn Ảnh.

Cô vẫn luôn nhớ những về hắn, có lẽ chính vì thế mà đối với cô gái kia luôn quan tâm đến.
Màu mắt của Nam Trấn Ảnh thực sự rất đặc biệt, ngay cả Năm Trân Tâm là em gái hắn cũng không có được điểm này.

Tại sao một cô gái xa lạ lại có được, hơn nữa, đường nét trên khuôn mặt kia cũng ba phần tương tự hắn.
Mối nghi vấn này cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô không xua đi đâu được.
Nhưng rốt cuộc là như thế nào chính cô cũng không biết phải tìm hiểu bằng cách gì.

Mà tìm hiểu thì cũng được gì cơ chứ, cô chẳng phải đã quyết định buông tay rồi hay sao.

Giờ đây cô là cô, hắn là hắn, cô đã chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với hắn nữa rồi, những gì cô làm ra...thật sự vô cùng đáng hận.

Cô không quan tâm thời gian kia hắn đối với cô là yêu thật lòng hay là ý đồ gì khác, hắn yêu Dương Yến hay đó chỉ là một hiểu lầm không đáng có.
Cô chỉ biết là mình yêu hắn, cũng đã hận lầm hắn.

Cô chỉ biết khi mình đến gần hắn thì sẽ gây ra tổn thương cho hắn.

Nhớ lại những gì mình đã làm trước kia, mắng chửi có, nguyền rủa có, đánh giết có...thực sự vô cùng nhẫn tâm...
Đôi khi cô đơn một mình nhớ đến hắn, cô cũng muốn một lần bất chấp đến gặp hắn, ôm hôn lấy hắn, thành tâm nói một lời xin lỗi.

Xin lỗi vì cô đã sai rồi, cô không nên ngu ngốc như vậy, không nên độc đoán như vậy.

Nhưng khi nước mắt đã cạn khô, cô lại sợ rằng hắn sẽ không cần cô nữa, sẽ như lời Dương Yến nói, hắn vốn chẳng cần cô...chẳng cần bé con nữa...vì hắn đã có một đứa bé khác mất rồi.
Cô là ai chứ, cô cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối mất hết người thân, mất hết tín ngưỡng.

Những gì cô có thể trân trọng đã không còn nữa rồi.

Nếu như cô còn mất đi hắn...vậy thì cô chỉ còn cái chết thôi.

Nên cô lại dày vò bản thân thêm một lần nữa, chạy trốn khỏi hắn, mãi mãi cất giữ bóng hình hắn trong tim, để hắn luôn là tượng đài tuyệt mỹ nhất trong tình yêu của cô.

Để cô có thể kể cho bé con trong bụng nghe về người cha vĩ đại nhất, tốt đẹp nhất trên đời...
Kể về tình yêu của cô đối với hắn sâu đậm bao nhiêu, dù cho tình yêu ấy đã trở nên thấp hèn rẻ mạt giống như số kiếp của cô, lênh đênh lận đận, giang bạt không đích đến nơi đi.