Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc nhìn nhau một cái, tình huống gì vậy?
“Này, ông Lâm! Anh nghe thấy không? Hình như em nghe thấy giọng nói của bà thông gia.”
“Cái này...”
Lâm Sử Chung đoán mò, ông ta nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, giọng nói kêu to càng thêm nghiêm trọng.

“Lâm Trác Úy, cậu nghĩ rằng cậu chui rút ở phía sau thì không có chuyện gì à? Cậu mau ra đây cho bà già này!”
Một tiếng cót két, hai người này không có cách nào khác, chỉ có thể đi đến và mở cửa.


Quả nhiên bên ngoài cửa là Lý Hữu Phú và Trương Mẫn đang đứng ở đó.

Lý Hữu Phú đang lôi lôi kéo kéo vợ mình để bà ấy đừng làm loạn như vậy, nhất là ở trước cửa nhà người khác, hàng xóm láng giềng nhìn thấy thế này, không mất mặt sao?
Trương Mẫn mặc kệ, bà ấy hất tay chồng mình ra, vẫn la hét lớn tiếng: “Ra đây! Tên thối tha không biết xấu hổ, tên xấu xa vô ơn, cậu mau ra đây cho tôi!”
Thật sự mà nói có rất nhiều ông bà già ăn no rồi không biết làm gì, lại thích nghe ngóng chuyện người ta.

Bây giờ nhìn thấy có người đang ở bên ngoài làm loạn, từng người đều đứng trước cửa sổ, ngó dáo dác xem chuyện vui.

Lâm Sử Chung mở cửa và bước nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy hai vợ chồng họ, ông ta nở một nụ cười: “Ông bà thông gia, hai ông bà đến đây làm gì vậy?”
Trương Mẫn khoanh hai tay trước ngực, làm ra dáng vẻ vênh váo hốc hách, bà ấy mở miệng hét to:
“Có chịu ra đây không? Lâm Trác Úy nhà các người đó, cái tên này trốn ở phía sau không chịu ra gặp người khác sao?
“Cái này...”
Tiếu Cúc và Lâm Sử Chung đều nhìn nhau.

“Bà thông gia, bà nói gì vậy? Trác Úy không phải đang ở chỗ bà sao?”
“Đúng vậy! Thằng bé lâu rồi chưa về đây.”
Sau khi hai ông bà nói xong, Trương Mẫn liền trợn tròn mắt.


Một lúc lâu sau...!
Trương Mẫn khoanh tay trước ngực, bà ấy cười chế nhạo: “Ồ! Tôi hiểu rồi! Cậu ta không về đây, chỉ sợ rằng lúc này cậu ta đang quan hệ thân mật với cô cả nhà họ Trương rồi?”
“Cái gì?”
Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc đều tỏ vẻ không hiểu.

“Bà thông gia, bà nói vậy là có ý gì?” Lâm Sử Chung cau mày, ông ta tò mò hỏi.

“Hừm! Ý gì chứ?”
Trương Mẫn nói xong những lời này liền ném tờ báo trong tay ra.

“Tự ông xem đi!”
Lâm Sử Chung lộ vẻ nghi ngờ.

Sau khi cầm tờ báo lên lật một vòng, nhìn thấy nội dung của tờ báo, sắc mặt của ông ta liền trở nên thay đổi.

“Cái này...!cái này...”
“Hừm! Ông Lâm, ông thật sự biết tính toán như ý.

Để con trai ông đi chữa khỏi bệnh cho con gái tôi rồi kết hôn với nhà tôi.


Bây giờ có ý gì vậy? Muốn đeo bám vào kẻ quyền quý như nhà họ Trương sao?”
“Có chuyện gì vậy? Ông Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếu Cúc nhìn chồng mình và dò hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Sử Chung lấy tờ báo đưa cho Tiếu Cúc để bà ấy tự mình xem.

Sau khi Tiếu Cúc xem xong, bà ấy sợ đến mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nói:
“Ông thông gia, bà thông gia, chuyện này nhất định là hiểu lầm rồi! Tôi rất hiểu rõ Trác Úy, nó không phải loại người đào hoa như vậy đâu.”
“Không phải sao? Hừm!”
Hai tay Trương Mẫn khoanh trước ngực, dáng vẻ rất kiêu ngạo, lỗ mũi hướng lên trời tỏ thái độ khinh thường.

“Con trai bà đã rất lâu không về nhà rồi, cũng không có ở chỗ các người, vậy các người nói xem cậu ta đi đâu rồi? Chắc là đi đến tìm cô cả của nhà họ Trương đó rồi.”
“Cái này...” Tiếu Cúc bị câu nói này làm cho mất bình tĩnh.

Thế nào?.